Chương 397: Lời nói chưa kịp thốt ra
Chương 397: Lời nói chưa kịp thốt raChương 397: Lời nói chưa kịp thốt ra
Nghĩ đến đây, Khương Y Thanh đột nhiên mở to hai mắt, nhìn thẳng vào mặt Lâm Phong.
"Lâm Phong, trò đùa của anh chẳng buồn cười chút nào!"
Cô giả vờ tức giận, cố thoát khỏi vòng tay của Lâm Phong rồi ngồi dậy.
Tuy rằng thời gian ở cùng Thiến Thiến, mối quan hệ vi diệu giữa hai người ẩn sâu trong lòng đã khiến cô trở nên mạnh mẽ hơn, cô không phủ nhận sự tồn tại của mối quan hệ huyết thống với Thiến Thiến, thậm chí trong thâm tâm cô luôn hy vọng Thiến Thiến là con gái ruột của mình.
Tình mẫu tử và niêm khao khát ngày càng mãnh liệt này khiến cô không còn nơi nào để bày tỏ tình cảm của mình, rõ ràng chỉ cách một lớp giấy dán cửa sổ nhưng không ai có thể xuyên qua được.
Hôm nay Lâm Phong nói với cô rằng Thiến Thiến có thể có quan hệ huyết thống với cô, cô bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng.
Tuy nhiên, nếu đúng như Lâm Phong nói, vậy cô và Lâm Phong, há chẳng phải sớm đã...
Khương Y Thanh không dám nghĩ tới, mặc dù hiện tại cô và Lâm Phong đã hẹn hò yêu đương, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới mình và anh ấy sẽ thành vợ chồng!
"Tiểu Thanh, em ổn không..."
Lâm Phong giật mình khi nhìn thấy Khương Y Thanh ngơ ngác nhìn mình không nói lời nào.
"Em bình tĩnh lại trước đã, có một số chuyện có thể không như em nghĩ đâu..."
Anh đặt tay lên vai Khương Y Thanh lắc mạnh, sợ rằng cô sẽ không chịu được sự kích thích, rồi gây ra những chuyện khác trước khi được chữa khỏi. Khương Y Thanh bị cánh tay mạnh mẽ của Lâm Phong lắc khiến cô tỉnh táo lại, chớp chớp đôi mắt to, tựa như cô vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ.
"Em... em không sao."
Cô hít một hơi thật sâu, thở ra một cách nặng nề rồi quay đầu nhìn ra ngoài nhà bạt.
Với tính cách của Lâm Phong, loại chuyện này anh ấy tuyệt đối sẽ không nói đùa, anh ấy đã nói như vậy, nhất định là chuyện đã rồi.
"Lâm Phong, anh còn giấu em chuyện gì nữa đứng không?"
"Anh đã biết Thiến Thiến là con gái của em từ lâu rồi đúng không?"
Khương Y Thanh ngưng nhìn ra ngoài nhà bạt, bỗng nhiên quay đầu lại, mở to đôi mắt sáng của mình nhìn vào mắt của Lâm Phong, giống như cô muốn đọc tất cả những bí mật ẩn giấu trong lòng anh.
Cô liên tiếp hỏi hai câu, mỗi chữ như một mũi kim đâm thẳng vào trái tim Lâm Phong.
Trong lúc nhất thời, một cảm giác đau khổ không thể giải thích được xen lẫn cảm giác áy náy xộc vào đầu anh, khiến tim Lâm Phong đau nhói.
"Tiểu Thanh, anh xin lỗi... Anh không phải có ý giấu em, có một số việc đến lúc nên nói cho em biết rồi.
Lâm Phong nắm lấy vai Khương Y Thanh chặt hơn, như sợ cô không chịu đựng nổi sẽ bỏ chạy.
"Thật ra, trước khi Thiến Thiến ra đời, anh và em đã..."
Nói được nửa chừng, bên ngoài nhà bạt có tiếng bước chân chạy bình bịch vào, là Thiến Thiến chạy vào.
"Ba ba, mẹ ơi, ba mẹ nhìn xem hoa con hái có đẹp không?”
Thiến Thiến mồ hôi đầm đìa, chưa kịp đứng vững đã đã giơ một bó hoa màu hồng đến trước mặt hai người, cô nhóc ngẩng cao đầu như một vị tướng đắc thắng trở vê.
"Mẹ ơi, con đặc biệt chọn hoa này tặng mẹ nè, mẹ nhanh ngửi xem có thơm không?”
Hai người còn chưa kịp nói chuyện, cô nhóc đã kiêng chân đưa bông hoa đến trước mũi Khương Y Thanh, hoàn toàn không để ý tới Lâm Phong.
Lâm Phong đành phải nuốt lại câu nói nửa chừng vừa rồi, miễn cưỡng bỏ tay ra khỏi vai Khương Y Thanh.
"Thiến Thiến, hoa con hái tất nhiên là mẹ thích rồi!"
Khương Y Thanh chưa kịp lên tiếng thì Lâm Phong đã giành trả lời trước, anh còn liếc nhìn Khương Y Thanh.
Bầu không khí vừa rồi khiến anh và Khương Y Thanh có hơi xấu hổ, Thiến Thiến bất chợt chạy vào đã kéo hai người trở về thực tại.
Khương Y Thanh cũng mỉm cười, vẻ mặt thẫn thờ vừa rồi của cô cũng dịu đi rất nhiều.
Cô tiến lại gân ngửi những bông hoa do Thiến Thiến giơ lên, dáng vẻ rất yêu thích.
"Ừ, Thiến Thiến giỏi quá! Bó hoa này thơm thật đấy!"
Vừa nói, cô vừa đưa tay ra nhận lấy, hôn thật mạnh vào khuôn mặt hồng hào của Thiến Thiến.
"Mẹ rất thích bó hoa này, giống như mẹ thích con vậy!"
Thiến Thiến bị Khương Y Thanh chọc cười, cô nhóc cười to ha ha, hai tay giang rộng ôm cô giống như người lớn vậy, tựa đầu vào cánh tay Khương Y Thanh, rúc vào lòng cô.
"Mẹ ơi, con cũng yêu mẹ nhiều lắm..." Cô nhóc nũng nịu nói, giống như chú mèo con nghịch ngợm nhưng ngoan ngoãn.
Như dòng nước ấm lan khắp cơ thể, khiến Khương Y Thanh cảm thấy vô cùng ấm áp, cô quay đầu sang nhìn Lâm Phong.
Lâm Phong mỉm cười, gật đầu, anh thấy sâu trong đôi mắt cô là vẻ dịu dàng và ấm áp.
Có lẽ hôm nay không phải là ngày thích hợp để tiết lộ sự thật với cô ấy.
Bệnh của cô vẫn chưa khỏi, nếu lại bị kích thích, lỡ như cảm xúc quá mạnh đột ngột tấn công tim, dẫn đến ngất xỉu thì hậu quả khó lường.
"Được rồi, được rồi, hai công chúa nhỏ, đừng đứng mãi ở đây nữa."
Lâm Phong đứng lên, ho nhẹ, giả vờ nghiêm túc.
"Thiến Thiến, ba và mẹ con đã quyết định ngày mốt sẽ rồi khỏi Khúc Bố, hai ngày này, chúng ta phải bắt đầu thu dọn hành lý và tạm biệt bạn bè, con chuẩn bị tinh thần đi."
Giọng điệu của anh cố ý ra vẻ bất đắc dĩ, anh nhìn Thiến Thiến nằm trong lòng Khương Y Thanh.
"Ø? Chúng ta sắp rời khỏi đây à?"
Thiến Thiến bỗng nhiên quay đầu lại, cái miệng nhỏ bu ra, kinh ngạc nhìn Lâm Phong.
"Con còn chơi chưa đã, ở đây có bạn tốt của con là anh trai Đức Mã và em gái A Địch Lạp, con không muốn rời đi đâu!"
Cô nhóc lầu bầu nói, đôi mắt to tròn chớp chớp như đang tức giận.
Khương Y Thanh nghe xong ôm cô nhóc chặt hơn, áp chặt mặt cô vào đầu Thiến Thiến.
"Bé ngốc, ba ba con còn có việc phải làm, nếu không làm ba ba kiếm tiền nuôi chúng ta được chứ?”
Cô thì nhẹ nhàng nói với Thiến Thiến, giọng rất đỗi dịu dàng.
"Ừ, Thiến Thiến không nhớ bà Hoàng à? Bạn bè của con nữa, các bạn cũng đều rất nhớ con."
Lâm Phong lợi dụng tình thế, tiếp tục bổ sung:
"Lần này trở về, ba sẽ mang theo hai chú ngựa con đó về cùng, để chúng lớn lên cùng với conl"
Anh lấy hai con ngựa con làm mồi nhử, không tin Thiến Thiến không bị cám dỗ.
"Thật không ba? Nhưng con vẫn chưa biết cưỡi ngựa!"
Thiến Thiến ngẩng đầu lên nhìn Khương Y Thanh, rồi quay sang ngạc nhiên nhìn Lâm Phong.
"Ha ha, con quên ba ba làm gì rồi à?"
"Ba là nông dân đa năng nha, ba không những có thể trông được những loại trái cây và rau quả ngon mà còn có thể cưỡi ngựa mà không gặp vấn đề gì, ba sẽ dạy cho conl"
Lâm Phong không khỏi bật cười ha ha, nói phét tới mây xanh với Thiến Thiến.
Thiến Thiến gật đầu thật mạnh, vỗ tay nhảy lên, giống như một thiên thân nhỏ sống động và dễ thương.
"Vậy được ạ, con đi chào tạm biệt với anh trai Đức Mã và em gái A Địch Lạp!"
Cô nhóc chưa nói dứt lời đã chạy bay ra ngoài nhà bạt, biến mất không thấy bóng dáng.
Lâm Phong nhìn theo bóng lưng của Thiến Thiến, mỉm cười lắc đầu.