Chương 398: Thu dọn đồ đạc
Chương 398: Thu dọn đồ đạcChương 398: Thu dọn đồ đạc
Nhìn Thiến Thiến đi xa, anh cũng lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng đi tới bên người Khương Y Thanh, xoa nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô, bàn tay lúc trước to thô kệch, lúc này lại ấm áp, giống như một đám lửa hừng hực, đuổi đi hơi lạnh.
"Tiểu Thanh, hứa với anh, mặc kệ xảy ra chuyện gì, ba người chúng ta đều ở bên nhau, vĩnh viễn không xa rời nhaul"
Dứt lời, Lâm Phong dường như đã khóc, ý thức trách nhiệm cùng cảm động của một người đàn ông tự nhiên sinh ra, chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, đáng yêu của Khương Y Thanh, cứ như sợ cô chạy mất.
"Hì hì..." Khương Y Thanh ngẩng đầu lên, thấy diệp phong bộ dáng nghiêm trang, đột nhiên buồn cười, nhịn không được cười lên, lộ ra một hàm răng trắng như ngọc.
"Lâm Phong, anh làm sao vậy?”
"Làm sao đột nhiên trở nên đa sầu đa cảm như thế, em và Thiến Thiến chưa từng nói muốn rời xa anh nha! Đàn ông đúng là một động vật kỳ quái."
Cô đứng lên, buông tay của Lâm Phong, lười biếng duỗi người.
"Ứ, có chút lạnh..."
Không biết làn gió lạnh từ đâu tới chui thẳng vào lưng của Khương Y Thanh, lạnh đến mức cô vội vã rụt bả vai, đưa tay ôm ở trước ngực.
"Lâm Phong, chớ đứng ở chỗ này rồi, nhanh đi đóng cửa rèm cửa nhà bạt lại."
Cô giả vờ ỏn ẻn mắng, nhìn rèm nhà bạt vẫn đang rộng mở.
Trong lúc cô đang nói, một cơn gió lạnh thổi 'vù" vào nhà bạt, làm cho chiếc chuông treo ở trong rung "Keng keng".
Lâm Phong nghe vậy mới có phản ứng, bước nhanh tới bên cái rèm, vội vã kéo rèm lại.
"Thiến Thiến con bé hấp tấp này, lại quên thói quen thuận tay đóng cửa."
Anh cười khổ lắc đầu, đau lòng vội vàng đi tới trước mặt của Khương Y Thanh, nắm lại hai tay của cô, bỏ vào trước ngực mình.
"Tiểu Thanh, không khiến em lạnh chứ?"
Nói xong anh bèn cúi đầu, thổi vài luông hơi nóng vào đôi bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của Khương Y Thanh, rồi dùng sức chà xát.
"Anh cũng quá coi thường em rồi? Anh cũng không mắc bệnh kinh phong như anh nghĩ đâu."
Mới vừa rồi Khương Y Thanh còn thấy đôi bàn tay nhỏ bé lạnh run đột nhiên cảm thấy được hơi ấm, một dòng nước ấm chạy khắp toàn thân.
Người đàn ông trước mắt nhìn như kiên nghị, lại có một trái tim mỏng manh, dịu dàng không phù hợp với vẻ ngoài, điều này càng khiến cô có thêm chút hy vọng về tương lai của hai người.
Lời vừa rồi Lâm Phong định nói lại nuốt trở vào, đột ngột bị Thiến Thiến cắt đứt, Khương Y Thanh lúc đầu muốn đợi anh nói tiếp, nhưng Lâm Phong dường như cũng không định như vậy.
E rằng thời cơ vẫn chưa chín muồi, chắc anh vốn không muốn tự nói với mình chân tướng nha !I
Thế nhưng, chân tướng này, thực sự rất quan trọng sao?
Thiến Thiến đáng yêu như thiên sứ và bả vai kiên cố có thể dựa dẫm của người đàn ông này, đáng giá thiên sơn vạn thủy, đủ để cho cô không hề e ngại hắc ám.
Cho nên, vừa rồi lúc cơn gió lạnh thổi vào trong nhà bạt, Khương Y Thanh vừa đổi đề tài, cho Lâm Phong một nấc thang, mới khiến băng bầu không khí lạnh lẽo vừa rồi hòa hoãn lại. "Đúng rồi đúng rồi, Lâm Phong, từ lúc nào anh trở nên dông dài như vậy."
"Không phải nói ngày mốt phải đi sao, không phải chúng ta nên bắt đầu thu dọn đồ đạc sao?"
Khương Y Thanh rút ra bàn tay nhỏ bé ấm áp, ngắm nhìn xung quanh, vừa nhìn về phía Lâm Phong đang ngơ ngác nhìn mình, cố ý trợn mắt.
"Ha ha, em không nhắc nhở anh cũng suýt quên chuyện này!"
Lâm Phong ngượng ngùng gãi gãi đầu, thè lưỡi.
Sau khi bầu không khí hoà hoãn lại, anh đột nhiên nghĩ đến một chuyện, thật muốn làm cho thời gian ngừng lại, không thèm nghĩ cái gì tương lai nữa, không lo âu về củi gạo dầu muối, không đi vắt óc nghĩ kế làm gàu.
Anh có Thiến Thiến, lại có Khương Y Thanh, nhân sinh còn có thứ gì quan trọng hơn so với hai thứ này đâu.
Tây Tạng vốn chính là thiên đường nhân gian vô dục vô cầu, có mỹ cảnh vô cùng vô tận, có những người bạn thiện lương chất phác, dù cho thời gian ở nơi này, dường như chậm hơn một chút so với những địa phương khác.
Một dục vọng mãnh liệt đột nhiên xông ra ở trong đầu của Lâm Phong.
Anh muốn mang người nhà, ở lại Tây Tạng!
Nhưng ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu rất nhanh bị Lâm Phong mạnh mẽ đè xuống.
Thiến Thiến còn nhỏ, thế giới bên ngoài vẫn chờ cô bé đi thăm dò cùng cảm thụ.
Bệnh của Khương Y Thanh còn chưa được chữa khỏi, ác mộng không ngừng quấy nhiễu cô.
Không gian còn rất nhiều không biết bí mật chờ đợi mình đi đào móc.
Anh tuyệt không thể ích kỷ như thết Lâm Phong dùng sức lắc lắc đầu, lấy tay vỗ vỗ khuôn mặt của mình.
"Ừ, thời gian không còn nhiều, chúng ta muốn dành thời gian để sắp xếp đồ."
"Chúng ta ở Tây Tạng chỉ có mấy ngày, nhưng đã góp nhặt không ít thứ tốt, thứ phải sắp xếp nhất định sẽ rất nhiều."
Dứt lời, anh vén tay áo lên, bày ra tư thế chuẩn bị dọn dẹp.
"Ai nha, anh cứ nghỉ ngơi đi !I"
"Thu dọn đồ đạc là thế mạnh của con gái bọn em, anh đã quên trước khi tới, hành lý là ai thu dọn rồi?"
Khương Y Thanh kéo lại Lâm Phong, trêu ghẹo nói.
"Em còn sợ anh thô lỗ làm hư đồ của em đấy!"
Nghe xong, Lâm Phong đành phải thôi, cô gái này ngoại trừ ôn nhu khả ái, nhất định còn là một vợ ngoan mẹ hiền!
"Ừ, vậy được rồi, em cứ dọn dẹp đồ đi, anh đi xem đám đông trùng hạ thảo trước đó thế nào rồi."
"Đông trùng hạ thảo sao? Anh trông đông trùng hạ thảo từ lúc nào?"
Khương Y Thanh như lọt vào trong sương mù, vẻ mặt khó hiểu nhìn Lâm Phong.
Lâm Phong mới ý thức được mình suýt chút nữa nói lỡ miệng, nhưng lời nói ra đã không thể thu lại được nữa.
"À, không có gì, anh theo Qubu bọn họ học hỏi... muốn thử một chút, nên trồng ở phía sau sườn núi không xa..."
Anh vội giải thích, bịa đại chuyện để gạt cô.
Chuyện trồng đông trùng hạ thảo trong không gian anh vẫn chưa muốn để cho nhiều người biết, cho dù là Khương Y Thanh, chí ít hiện tại thời cơ vẫn chưa chín muồi. "À, thì ra là vậy, được rồi anh đi làm việc của anh đi, anh sẽ giúp anh thu dọn đồ của anh."
Khương Y Thanh không suy nghĩ nhiều, cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Lâm Phong gật đầu, đi ra bên ngoài nhà bạt, đi ra sau sườn núi.
Hôm nay là một ngày nắng đẹp, trời trong xanh không một gợn mây.
Thời tiết ở Tây Tạng là như thế này, những ngày mưa và tuyết thì gió quay cuồng, nhưng những ngày nắng thì cực kỳ trong sáng và bầu trời trong xanh như một tờ giấy mà không hề bị ô nhiễm.
Căn lêu mà Lâm Phong ở cao ba nghìn mét so với mực nước biển, không khí loãng nhưng khi hắn hít vào mũi lại vô cùng ngọt ngào, hắn hít một hơi thật sâu, cảm thấy sảng khoái, gân như say không thể thoát ra được.
Nhưng lúc này Lâm Phong cũng không có tâm tình hưởng thụ mỹ cảnh, anh vội vã muốn xem đông trùng hạ thảo mà mình trông đã phát triển như thế nào, anh muốn trước khi rời Tây Tạng, phải trông thành công đông trùng hạ thảo mới được.
Anh nhắm mắt lại, dụng ý niệm về tới không gian.
Trong không gian, rau xanh trồng lần trước vẫn tươi tốt xum xoe, lại cao lớn hơn không ít, dưới độ ẩm của thác nước trông đặc biệt xanh tươi, vừa hay lần này có thể lại mang một ít ra ngoài cho hai con Tiểu Mã vừa sinh ăn.
Lâm Phong không chần chừ, đi vòng quanh ruộng rau, đi tới nơi lần trước chôn đông trùng hạ thảo, hắn ngồi xổm xuống, cẩn thận bóc đi một lớp đất đen.