Chương 399: Đông trùng hạ thảo biến mất
Chương 399: Đông trùng hạ thảo biến mấtChương 399: Đông trùng hạ thảo biến mất
"Kỳ quái, đông trùng hạ thảo kia, lần trước rõ ràng đã ló đầu ra, đâm chồi, tại sao giờ lại không thấy đâu nữa..."
Lâm Phong kinh hãi, thầm cảm thấy sự việc không ổn.
Anh lấy ra xẻng nhỏ đeo ở hông, dùng sức đào xuống phía dưới.
Vẫn là không cóI
Lâm Phong có chút gấp, rõ ràng không khí râm mát, thế nhưng trên trán lại rịn ra mồ hôi hột.
"Chẳng lẽ là mình nhớ lộn?"
Anh dời cái xẻng sang bên cạnh, lại nhẹ nhàng moi moi.
Kết quả vẫn như cũ không thu hoạch được gì.
Đông trùng hạ thảo kia cứ như mọc chân, chạy mất bóng dáng.
"Chuyện này... quả thực phi lý..."
Lâm Phong vốn đã biết rất nhiều vê trông trọt, đừng nói một cây đông trùng hạ thảo nhìn như tâm thường, dù là hoa quả yêu cầu đối với thổ nhưỡng, chất lượng nước cao hơn nữa, cũng sẽ phục sinh ở trong không gian, không thể nào đột nhiên biến mất.
Nghĩ vậy, Lâm Phong càng thêm cảm thấy không ổn, e rằng cái không gian này, thực sự còn có địa phương mình không biết đến, hoặc là anh chưa hiểu hết đặc tính của đông trùng hạ thảo.
Không có thời gian ngẫm nghĩ rồi, anh cất xẻng, đi tới bên cái hồ cạnh thác nước, ngồi chồm hổm xuống, uống vài hớp thanh tuyền, lại dùng nước trong rửa mặt, rồi mới tỉnh táo lại.
Nếu như nói là vấn đề không gian, vậy còn có thời gian chậm rãi thăm dò, nếu như chỉ là đặc tính đông trùng hạ thảo, vậy phải xác định rõ nguyên nhân trước lúc rời khỏi Tây Tạng, không thì sau này có lẽ sẽ khó tìm ra.
Nghĩ vậy, anh thoải mái hơn nhiều, Trát Tây Thứ Nhân cùng Côn Bố hiểu rõ đặc tính của đông trùng hạ thảo hơn mình nhiều, còn có chút thời gian, nếu như mình hạ mình đi hỏi bọn họ, nhất định có thể tra ra manh mối chuyện này.
Nghĩ xong anh đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi không gian, song anh bỗng ngừng lại.
"Đúng rồi, còn có hai con bướm thiêu thân, dường như cũng không thấy..."
Lâm Phong lẩm bẩm, nhíu chặt chân mày, xoay người nhìn bốn phía.
Một mẫu đất không gian nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, muốn tìm được hai con bướm thiêu thân, thực ra cũng không dễ dàng.
Anh không suy nghĩ nhiều, đi về hướng bụi cỏ rậm rạp, cúi xuống tỉ mỉ tìm kiếm.
"Thực sự là tà môn, làm sao một chút bóng dáng cũng không thấy!"
Nửa giờ sau, Lâm Phong chán nản ngồi ở trên bãi cỏ, mồ hôi đầy đầu.
Anh nhớ lần trước lúc nhìn thấy hai con bướm thiêu thân, dường như sắp đẻ trứng rồi, nhưng bây giờ bướm thiêu thân cũng không thấy, càng đừng nói đẻ trứng.
Lâm Phong nhìn đồng hồ đeo tay, thâm kêu không ổn, xem ra không có thời gian tìm bướm thiêu thân, anh phải thừa dịp lần này vào đây, lại mang một ít rau dưa ra ngoài.
Mười phút sau, Lâm Phong dụng ý niệm về tới bên ngoài không gian.
Trong nhà bạt, Khương Y Thanh đang bận đóng gói bao lớn bao nhỏ, Thiến Thiến cũng đã đã trở về, giống như một tiểu đại nhân vây ở bên cạnh, vung tay múa chân.
"Mụ mụ, mụ mụ, con muốn mang theo cả con búp bê này, đây là do em gái đưa cho con."
"Còn có cung tiễn này nữa, anh Kenma tự tay làm cho con, con không thể để nó ở lại chỗ này."
Thiến Thiến chu cái miệng nhỏ, nói xong lập tức nhét búp bê cùng cung tiễn trong tay vào trong vali hành lý, rất sợ Khương Y Thanh sẽ vất đi.
"Hi hi, con gái ngốc, yên tâm đi, những bảo bối này của con, mụ mụ một thứ cũng sẽ không vất bỏ!"
Khương Y Thanh thực sự là vừa bực mình vừa buồn cười, cúi người xuống quẹt ở trên chóp mũi của Thiến Thiến một cái, bảo đảm với cô nhóc.
Hai người nói cười vui vẻ, không hề nhìn thấy Lâm Phong đã đã trở về đứng ở trước nhà bạt.
"Khụ khụ..." Lâm Phong nhịn không bật cười, cố ý ho nhẹ.
"Ba ba đã trở vê!" Thiến Thiến thấy Lâm Phong trở về, vội giang hai tay chạy tới đón.
"Ba ba, ba vừa đi đâu vậy, sao lại nỡ để cho mụ mụ một mình dọn dẹp hành lý chứt"
Nói xong, cô nhóc lại ngừng lại, hai tay chắp ở sau lưng, cố gắng thẳng người, giả vờ tức giận, hướng về phía Lâm Phong ỏn ẻn trách móc.
Lâm Phong bị dáng dấp tiểu đại nhân của Thiến Thiến chọc cho thực sự không nhịn nổi, phá lên cười "Ha ha".
Sự không vui cùng phiên muộn vừa rồi do đông trùng hạ thảo cùng bướm thiêu thân mất tích đã sớm tan thành mây khói, cô chủ nhỏ đáng yêu này, còn hiệu quả hơn bất cứ linh đan diệu dược nào.
"Bé quỷ lém linh này, nhỏ như vậy cũng biết che chở mụ mụ của con rồi?"
Anh cũng khom người xuống, học theo Khương Y Thanh, quét lên trên chóp mũi của Thiến Thiến một cái.
"Hừ, con không để ý tới ba bai"
Thiến Thiến vội vàng che mũi, chân chà chà trên mặt đất, dường như giận thật.
"Được rồi được rồi, Thiến Thiến, ba ba con vừa rồi bạn chuyện của mình, là tự mụ mụ muốn dọn dẹp hành lý nha."
Lúc này Khương Y Thanh đã dọn dẹp xong, cũng đã đi tới, kéo Thiến Thiến vào trong lòng.
"Lâm Phong, chuyện đông trùng hạ thảo thế nào rồi?"
Cô ân cần hỏi, trong mắt lộ ra một chút chờ mong.
Lần này tới Tây Tạng, mặc dù nói là du ngoạn, nhưng Khương Y Thanh biết tính cách của Lâm phong, biết anh rất coi trọng sự nghiệp, tuyệt sẽ không cứ như vậy mang theo hành lý tay không mà quay về.
Ngoại trừ hạt giống hoa mà Ngưng Huy Đường cần, thứ khiến cho Lâm Phong nhìn trúng, phải là đông trùng hạ thảo rồi.
"Ừ... tốt tốt..."
Lâm Phong bị Khương Y Thanh đột nhiên hỏi câu này, trong chốc lát không phải biết phải trả lời làm sao.
"À, trồng đông trùng hạ thảo, dường như không đơn giản như anh tưởng tượng vậy...'
Anh không nhịn được cười khổ, không tự chủ sờ sờ cái ót.
Đây là lần đầu tiên Khương Y Thanh chủ động quan tâm chuyện trồng trọt của mình, anh ngoại trừ tràn đây cảm động, còn cảm thấy chút không quen.
Khương Y Thanh dường như nghe ra Lâm Phong có điều khó nói, biết anh nhất định là gặp phải khó khăn.
"Ừ, anh cứ thoải mái đi làm là được, em và Thiến Thiến, nhất định toàn lực ủng hộ anhl"
Cô mím môi hướng về phía Lâm Phong cười cười, cho anh một ánh mắt khẳng định.
"Dạ, ba ba, nỗ lực lên, áo lý cấp!"
- Giải thích, áo lý cấp là tiếng lóng, mang nghĩa khen ngợi và cổ vũ. Hết giải thích.
Thiến Thiến cũng hướng về phía Lâm Phong giơ lên quả đấm nhỏ, cổ vũ ba ba.
Lâm Phong dùng sức gật gật đầu, cảm động đến mức trái tim như sắp hoà tan.
"Được rồi, đây là quà cho em."
Nói xong, anh vươn tay phải vẫn giấu ở phía sau, đưa một bó hoa dại đủ mọi màu sắc tới trước mặt của Khương Y Thanh.
"Oa, thơm quá hoa đẹp quái"
Khương Y Thanh còn chưa kịp phản ứng, một mùi thơm ngát hoang dã bèn chui thẳng vào mũi của cô, thấm vào ruột gan.
"Tiểu Thanh, đây là cho em, vất vả cho em rồi!"
Lâm Phong cười nhẹ giọng nói, trong ánh mắt tràn đầy nhu tình.
Những đoá hoa này là anh hái trong không gian trở về, nhiều đóa hoa rất lớn, hương thơm toả khắp bốn phía, anh cũng không biết tên, nhưng lại xinh đẹp dị thường, vô cùng thơm nồng.
"Cám ơn anh, Lâm Phong...
Khương Y Thanh câm bó hoa, nhịn không được nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, gương mặt say sưa.
"Những đoá hoa này em chưa từng nhìn thấy, là hoa thơm nhất mà em từng ngửi..." Cô thẹn thùng mở mắt, khuôn mặt nhỏ hồng hào, giống như uống say, si ngốc nhìn Lâm Phong trước mắt.
"Con ngửi một cái, con ngửi một cái!"
Thiến Thiến không đúng lúc cắt đứt hai người, nhảy về phía hoa dại trong tay của Khương Y Thanh.
Khương Y Thanh cười ngồi xổm xuống, đưa bó hoa tới trước mặt của Thiến Thiến.
"Oa, ba ba, ba ba thực sự là thần thông quảng đại, lại hái được hoa dại thơm như vậy!"