Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 66 - Chương 66: Anh Ấy Đang Quan Tâm Đến Mình Ư?

Chương 66: Anh ấy đang quan tâm đến mình ư? Chương 66: Anh ấy đang quan tâm đến mình ư?Chương 66: Anh ấy đang quan tâm đến mình ư?

Ông chủ vừa nghe lập tức tỏ ra hâm mộ và tán thưởng.

"Con cá Koi như vậy mà cậu có thể cứu được, chàng trai tuyệt thật đấy! Chắc tốn nhiều tiền lắm nhỉ!"

Lâm Phong mỉm cười, không trả lời, chỉ mua một con cá mè.

"Có thức ăn cho cá Koi không? Cho tôi hai gói." Lâm Phong hỏi.

Ông chủ đang đặt con mè lên cân điện tử, nghe vậy mỉm cười trả lời: "Đương nhiên có, thức ăn cho cá vàng bình thường chỉ mười tệ một gói, nhưng thức ăn cho cá Koi thì đắt hơn nhiều, năm mươi tệ một gói, cậu muốn lấy mấy gói?"

Lâm Phong nhớ tới cá Koi trắng trong nhà, đã sinh ra một đàn cá con nhỏ, anh lập tức quyết định không thể để nó thiệt thòi được.

"Vậy lấy cho tôi hai gói, tính tiên luôn."

Ông chủ vừa nghe mặt mày liền hớn hở.

"Được! Cá mè tám mươi chín tệ, thức ăn cho cá là một trăm tệ, tổng cộng là một trăm tám mươi chín tệ, tính cậu một trăm tám mươi lăm tệ!"

Ông chủ hỏi thêm: "Cậu để nguyên cá mè mang về hay là tôi làm giúp cậu?"

Lâm Phong trả lời: "Anh giúp tôi làm sạch đi, lát nữa tôi quay lại lấy."

Anh quét mã thanh toán, sau đó chuẩn bị đi mua ít thịt.

"Được!"

Ông chủ đáp lại rồi bắt đầu xử lý con cá mè.

Lâm Phong đi đến cửa hàng thịt lợn mua một cân thịt nạt, rau củ thì trong không gian còn một nửa rau chân vịt, cà tím và ớt.

Sau khi tính tiền hết tất cả, anh quay lại lấy cá, sau đó lái xe đến trường mẫu giáo Lam Thiên đón Thiến Thiến.

Anh vừa đến cổng trường mẫu giáo Lam Thiên, Lâm Thiến Thiến đang nắm tay cô giáo Lệ Lệ chạy ra ngoài cổng trường.

"Ba bai"

Nhìn thấy Lâm Phong đến, đôi mắt của Lâm Thiến Thiến sáng lên, cô bé vui vẻ chạy về phía Lâm Phong bằng đôi chân ngắn ngủn trắng nõn của mình.

"Ôit"

Lâm Phong mỉm cười, bế Thiến Thiến lên, Từ Mạn Lệ cũng đi theo, vẻ mặt do dự như muốn nói lại thôi.

"Cô Lệ Lệ sao vậy?"

Lâm Phong nhận ra Từ Mạn Lệ do dự, hơi lo lắng hỏi: "Thiến Thiến có chuyện gì hay sao?”

Từ Mạn Lệ vội vàng lắc đầu nói: "Không phải, là chuyện của tôi."

"Hả?"

Lâm Phong hỏi: "Sao vậy?"

"Thật sự xin lỗi anh! Tôi nhiêu chuyện nên lỡ nói chuyện của Thiến Thiến ra, lúc trước Thiến Thiến được giám đốc bảo tàng Diệp Khánh Phi nhận làm học trò, tôi vui quá nên lúc tán gẫu với đồng nghiệp..."

Từ Mạn Lệ áy náy kể lại toàn bộ câu chuyện cho Lâm Phong nghe.

"Hiện tại hiệu trưởng muốn dùng chuyện của Thiến Thiến để tuyên truyền, thành thật xin lỗi anh, tôi quả thật không ngờ mọi chuyện lại biến thành như vậy!"

Giọng nói của cô như muốn khóc.

Lâm Phong nghe vậy, trong lòng lập tức bình tính lại.

Chỉ cần Thiến Thiến không có chuyện gì thì không sao. Anh im lặng một lúc rồi nhìn Từ Mạn Lệ nói: "Chuyện này tôi thực sự không thể đồng ý, Thiến Thiến còn quá nhỏ, tôi chỉ muốn bé đi học vui vẻ, không muốn cuộc sống của bé bị quá nhiều người chú ý, cô giáo Lệ Lệ hiểu ý tôi đúng không?”

Từ Mạn Lệ vội vàng gật đầu.

Tuy cô và Lâm Phong tiếp xúc với nhau không nhiều, nhưng cũng biết đại khái tính tình của anh.

Anh chắc chắn sẽ không lợi dụng Thiến Thiến để kiếm tiền!

"Tôi biết rồi, tôi sẽ nói với hiệu trưởng, là lỗi của tôi, thật xin lỗi đã gây phiền phức cho anh."

Đôi mắt Hứa Mạn Lệ đỏ hoe, cô cúi đầu không dám nhìn vào mắt Lâm Phong.

Lâm Phong cau mày, muốn vươn tay vỗ võ vai an ủi Từ Mạn Lệ, nhưng ý nghĩ đó vừa xuất hiện trong đầu đã bị anh bác bỏ ngay.

Anh xoa đầu nhỏ của Thiến Thiến, bé lập tức hiểu ngay, nhanh chóng nhảy xuống đất, chạy về phía Từ Mạn Lệ ôm chầm lấy cô.

"Cô Lệ Lệ ơi! Cô đừng buồn nha! Nếu cô Lệ Lệ buồn Thiến Thiến cũng sẽ không vuil"

Cô bé an ủi cô bằng giọng trẻ con non nớt của mình.

Từ Mạn Lệ sửng sốt một chút, sau đó ngồi xổm xuống, cố gắng ngẩng mặt lên mỉm cười, nói với Thiến Thiến: "Cô không buồn, Thiến Thiến không cần lo lắng!"

Cô bé toét miệng cười hài lòng, nhảy nhót quay trở lại trong vòng tay của Lâm Phong.

"Chuyện ngày cô đừng ra mặt, để tôi nói rõ ràng với hiệu trưởng, hơn nữa chuyện này cũng không phải do cô gây ra, cho dù cô không nói, bọn họ sớm muộn gì cũng biết, cô không cần phải áy náy trong lòng." Lâm Phong lên tiếng an ủi Từ Mạn LỆ. Cái vòng tròn này nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, cuối cùng vẫn sẽ bị người khác biết thôi. Huống chỉ cô ấy cũng không cố ý.

Từ Mạn Lệ cắn môi đỏ mọng, biết Lâm Phong không trách mình, cô cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

"Chuyện này là do tôi gây ra, vẫn là để tôi đi nói với hiệu trưởng!"

Từ Mạn Lệ bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Phong nói một cách kiên quyết.

Giờ khắc này khi cô nhìn vào khuôn mặt của Lâm Phong, bỗng nhiên có loại cảm xúc kỳ lạ đang tan chảy trong tim.

Từ Mạn Lệ hít sâu một hơi, khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ nghiêm túc.

"Cứ như vậy đi."

Lâm Phong không kiên trì nữa, cuối cùng dặn dò thêm: "Cô chỉ cần nói với hiệu trưởng là tôi không đồng ý chuyện đó, nếu không bà ấy sẽ trách cứ cô đấy, vậy thì mất nhiều hơn được."

Từ Mạn Lệ gật đầu, trên mặt chợt hiện lên vẻ xinh đẹp.

Anh ấy đây là...

Quan tâm đến mình ư?

Sau khi vê đến nhà, cửa thang máy vừa mở ra, Thiến Thiến cởi giày chạy vào trong phòng khách.

"Bà nội Hoàng ơi, Thiến Thiến về rồi nè!"

Cô bé vui vẻ gọi to.

Bà Hoàng đang ngồi ngoài ban công nghe radio, nghe thấy giọng của Thiến Thiến, ngay cả radio chưa kịp tắt, chạy nhanh vào phòng khách!

"Thiến Thiến!"

Bà nhìn Thiến Thiến, mỉm cười vui vẻ, ngồi xổm xuống ôm Thiến Thiến vào trong ngực, tỉ mỉ nhìn khắp người cô bé.

"Ôi, bé Thiến Thiến, bảo bối tâm can của bà, cho bà thơm một cái nào!"

Bà Hoàng hôn mạnh lên gò mà nhỏ nhắn mũm mĩm của Thiến Thiến, sau đó nhìn sang Lâm Phong hai mắt tỏa sáng truy hỏi: 'Con xem mắt chưa? Thế nào? Có đẹp không? Có thành công không?”

Nghe bà Hoàng hỏi, cơ thể Lâm Phong cứng đờ trong giây lát.

"Thiến Thiến, hôm nay cô giáo Lệ Lệ có cho bài tập vê nhà không?" Lâm Phong bỗng nhiên hỏi.

Cô nhóc vốn muốn xem tỉ vi, nghe vậy liền gật đầu, chớp mắt suy nghĩ một lát rồi cắn ngón tay lẩm bẩm: "Cô Lệ Lệ có cho bài tập, Thiến Thiến muốn vẽ bông hoa nhỏ, còn phải viết ghép vần! Thiến Thiến làm xong hết bài tập rồi xem tỉ vi được không ạ?”

Lâm Phong mỉm cười xoa đầu cô nhóc, yêu thương nói: "Đương nhiên được, mau đi làm bài tập đi!"

Cô nhóc tung tăng cầm chiếc cặp nhỏ của mình chạy vào phòng vẽ tranh.

Bà Hoàng nhíu mày.

Rõ ràng là Lâm Phong cố ý để Thiến Thiến tránh đi, nhìn kiểu này chắc là không thành rồi.

"Thế nào, không hợp với con à? Không hợp cũng không sao, bà Hoàng lần sau sẽ...

"Bà Hoàng."

Lâm Phong cười khổ ngắt lời bà Hoàng, sau đó kể rõ chi tiết câu chuyện cho bà nghe.

"Chuyện này cũng không trách người ta được, dù sao có ít người chấp nhận được sự tồn tại của Thiến Thiến, chuyện xem mắt là ngoài khả năng của con rồi, bà đừng nhọc lòng nữa, nếu gặp được người phù hợp, con hứa sẽ cố gắng tranh thủ, được không bà?” Lâm Phong nói.

Bà Hoàng tức giận đến sắc mặt trắng bệch!

"Hương Kỳ quá đáng mài! Để bà gọi điện hỏi chuyện bà ta, dạy dỗ con gái kiểu gì vậy! Tức chết mài"
Bình Luận (0)
Comment