Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 67 - Chương 67: Khương Y Thanh Lặng Lẽ Rời Đi

Chương 67: Khương Y Thanh lặng lẽ rời đi Chương 67: Khương Y Thanh lặng lẽ rời điChương 67: Khương Y Thanh lặng lẽ rời đi

Bà Hoàng cực kỳ tức giận. Dám coi thường cháu gái ngoan của mình, mấy người đó không nể mặt mình mà?

Mất công lúc trước bà thề son sắt với Lâm Phong rằng cô gái này tốt biết bao nhiêu, không ngờ cô ta lại nói ra những lời như vậy!

Bà Hoàng tức giận cầm di động đi ra ngoài ban công gọi điện, bộ dáng tức giận của bà, xem ra không thể tránh khỏi cãi nhau một trận rồi.

Lâm Phong bất đắc dĩ lắc đầu. Anh cũng lười khuyên.

Chỉ có như thế bà cụ mới từ bỏ ý định bắt mình đi xem mắt.

Lâm Phong xoay người đi vào phòng bếp, chuẩn bị nấu cơm.

Đầu tiên anh tiến vào không gian, định hái một chùm nho cho Thiến Thiến làm món tráng miệng sau bữa tối, nhưng khi nhìn thoáng qua hoa hồng .Juliet đẹp lộng lãy không gì sánh được kia, ma xui quỷ khiến thế nào mà anh đưa tay ra bẻ lấy một nhành, sau đó đi ra khỏi không gian.

Đặt nho vào giỏ trái cây, anh tìm ly nước cắm hoa hồng Juliet vào, đổ chút nước suối linh tuyên trong không gian, sau đó đặt trên bàn ăn.

Phòng khách vốn có không khí trầm lặng, bỗng nhiên trở nên rực rỡ, tinh tế và sang trọng, xinh đẹp lạ thường!

Lâm Phong rửa tay và bắt đầu nấu ăn.

Rau chân vịt xào, thịt nạt xào ớt, cá mè kho tộ, cà tím hấp bột gạo, thêm món canh rau chân vịt.

Khi thức ăn được dọn lên bàn, Thiến Thiến và bà Hoàng cũng chuẩn bị đến ăn cơm.

Cửa thang máy cũng được mở ra, hai mắt của Khương Y Thanh đỏ hoe, lê từng bước chân nặng nề đi vào.

Thiến Thiến đang ngắm hoa hồng .Juliet, nhìn thấy Khương Y Thanh trở về, hai mắt cô bé lập tức sáng lên!

"Dì Khương mau đến xem nè! Đây là hoa hồng ba mua tặng dì! Đẹp không ạ!"

Lâm Phong ngây người luôn, nhưng lúc này lời nói đều đã nói ra, chẳng lẽ anh lại đi giải thích là hoa này không phải mua tặng cô, mà là tự mình trồng trong không gian hay sao?

Mà hình như tâm trạng của Khương Y Thanh không ổn thì phải, nên Lâm Phong giả vờ như không nghe thấy, bày đầy thức ăn lên bàn.

Khương Y Thanh bước đến bàn ăn, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ buồn bã.

Cô nhìn chăm chú vào hoa hồng .Juliet một lúc lâu, sau đó ngẩng đầu nhìn Lâm Phong.

Khoảnh khắc đó, ánh đèn mờ ảo chiếu vào mắt cô, lấp lánh ánh sáng li ti, mang theo vẻ đẹp hơi yếu đuối như vừa mới khóc xong.

Vẻ đẹp rung động lòng người.

"Cảm ơn anh." Cô lên tiếng đáp lại.

Lâm Phong không nói gì.

Anh nhìn Khương Y Thanh cảm thấy hôm nay cô có gì đó không ổn.

"Tôi thích hoa này lắm, tôi có thể đặt hoa trong phòng của tôi không?”

Lâm Phong gọi mọi người vào ăn cơm, nghe Khương Y Thanh nói vậy anh cũng không từ chối.

"Cô mang vào đi."

Khương Y Thanh vươn những ngón tay mảnh khảnh trắng nõn ra, thật cẩn thận mang ly nước cắm hoa hồng đặt vào phòng mình. Sau đó cô ngồi bên cạnh Thiến Thiến ăn cơm, cô gắp cá cho Thiến Thiến, còn cẩn thận nhặt hết xương trong cá ra.

"Ăn nhiều cá mới thông minh, Thiến Thiến nhớ chưa?"

Cô bé giờ phút này đang vui vẻ vì có người gắp cá cho mình, còn nhặt xương giúp mình nữa, trong lòng bé hạnh phúc lắm lắm!

Nghe Khương Y Thanh nói vậy bé vừa ăn cá vừa gật đầu vui vẻ: "Dạ! Thiến Thiến nhớ rồi ạ! Sau này dì nhặt xương cá giúp Thiến Thiến nha!"

Ngón tay của Khương Y Thanh hơi khựng lại, nụ cười trên mặt cũng dừng lại trong chốc lát, nhưng giây sau liền tươi cười trở lại.

"Được, dì Khương sẽ nhặt xương giúp Thiến Thiến." cô dịu dàng nói.

Một lớn một nhỏ nói chuyện với nhau rơi vào trong mắt Lâm Phong, anh luôn cảm thấy có cái gì không đúng.

Cảm giác có gì đó không ổn này chắc chắn không phải xuất hiện trên người Thiến Thiến, nên chỉ có thể là Khương Y Thanh xảy ra vấn đề mà thôi.

Mấy ngày nay cô đi sớm về muộn, vẻ mặt như có tâm sự, Lâm Phong cảm thấy sắp tới có thể sẽ xảy ra chuyện lớn.

Sau bữa tối, Khương Y Thanh thu dọn chén đĩa như thường lệ. Cô cẩn thận thu dọn xong, rồi nói với Lâm Phong: "Đũa của Thiến Thiến tốt nhất nên để riêng ra, chén nhỏ của bé cũng phải để riêng, chén đũa rửa xong nên để trên kệ cho ráo nước, nếu không dễ bị ẩm mốc..."

Lâm Phong đang rửa nho nghe cô nói thì lông mày nhíu lại, đặt rổ trái cây xuống hỏi: "Có chuyện gì xảy ra đúng không?”

Động tác của Khương Y Thanh dừng lại.

"Không có, sao thế?" Cô trả lời mà ánh mắt né tránh anh.

Lâm Phong im lặng một lúc, quan sát cô hồi lâu, thấy Khương Y Thanh vẫn không có ý định nói, cũng không miễn cưỡng cô nữa.

Đợi đến khi Lâm Phong rời đi, Khương Y Thanh mới thở phào nhẹ nhõm, nụ cười chua xót trên khóe miệng dần dần tắt ngắm.

Có lẽ, khoảng thời gian này là khoảng thời gian hoài niệm nhất trong cuộc đời của mình.

Thiến Thiến.

Lâm Phong.

Bà Hoàng.

Những sự việc và những người mà cô chưa bao giờ dám nghĩ tới, cô nhất định sẽ cất kỹ trong ký ức.

Một đêm ngon giấc.

Sáng sớm thức dậy, mái tóc Thiến Thiến bù xù như tổ qua.

Lâm Phong bưng một chén cháo kê cho bé, bất đắc dĩ kêu lên: "Nhanh đến đây ba ba chải tóc cho, chải tóc xong thì ăn cháo, ba ba làm món trứng hấp cho Thiến Thiến nè, có bỏ thêm chút dầu vừng, ăn ngon lắm!"

Anh sử dụng thức ăn ngon để dụ dỗ nhưng bé hoàn toàn không quan tâm.

"Không được không được! Thiến Thiến muốn dì Khương chải tóc cho Thiến Thiến! Dì Khương chải tóc đẹp hơn ba nhiều!"

Cô nhóc lẩm bẩm, thừa dịp Lâm Phong không để ý chạy nhanh như chớp vào phòng của Khương Y Thanh.

Thiến Thiến lần này đã học được cách thông minh, biết gõ cửa trước, giọng trẻ con vang lên: "Dì Khương ơi! Thiến Thiến muốn vào phòng ạ!" Bé nói xong đẩy cửa bước vào.

Tuy nhiên, trong phòng chỉ còn lại một mùi thơm thoang thoảng, không có ai cả. Thiến Thiến ngây ngẩn cả người.

Lâm Phong vốn đứng sau lưng Thiến Thiến, nhưng khi nghe thấy giọng nói của Thiến Thiến bỗng nhiên im lặng, anh theo bản năng nghiêng đầu nhìn thoáng qua.

"Sao vậy con?" Lâm Phong hỏi.

Lâm Thiến Thiến nghiêng đầu nhỏ, cánh tay mũm mĩm chỉ vào chăn giường được gấp gọn gàng của Khương Y Thanh: "Ba ba, dì Khương ra ngoài rồi đúng không? Dì ấy không có trong phòng?”

Trong đầu Lâm Phong bỗng nhiên hiện lên một ý nghĩ, anh bước nhanh vào phòng Khương Y Thanh.

Quả nhiên.

Không chỉ chăn giường được gấp ngay ngắn, anh kéo tủ quần áo ra, quần áo giày dép anh mua cho cô ấy đều biến mất hoàn toàn.

Trên bàn chỉ còn chiếc ly vẫn còn đây nước, đóa hoa hồng Juliet màu be đã biến mất.

Có một mảnh giấy được gấp cẩn thận bị đè phía dưới ly nước, hiển nhiên là của Khương Y Thanh để lại.

"Thiến Thiến đi ăn trước đi, đợi lát nữa ba ba chải tóc cho con." Lâm Phong dỗ dành Thiến Thiến.

Cô nhóc vẫn chưa biết chia tay là cái gì, nghi ngờ bước ra ngoài.

Lúc này Lâm Phong mới đi tới, rút tờ giấy ra.

Mở tờ giấy ra, một dòng chữ viết tay thanh nhã và đẹp đế hiện ra trước mắt anh.

"Quen biết anh và Thiến Thiến là trải nghiệm tuyệt vời nhất trong cuộc đời tôi, Lâm Phong, anh thật sự rất tốt, Thiến Thiến đáng yêu lắm, bà Hoàng rất hiền lành tốt bụng, tôi sẽ nhớ mãi mọi người, mãi mãi."

Ký tên, .J. Khương Y Thanh rời đi, lặng yên không một tiếng động.
Bình Luận (0)
Comment