Chương 68: Đàm phán vì Thiến Thiến
Chương 68: Đàm phán vì Thiến ThiếnChương 68: Đàm phán vì Thiến Thiến
Giờ khắc này, Lâm Phong chỉ cảm giác mình nội tâm tràn ra một tia cảm giác nói không thành lời.
Có thể là do không quen, dù sao chung sống nhiều ngày như vậy.
Nhưng con người luôn là như vậy, có hợp có tan, huống hồ cô ấy là con gái của Khương Thiên Lâu, một ông trùm nổi tiếng trên thị trường chứng khoán trong thành phố Thượng Hải, Khương Y Thanh là con gái của vợ đầu ông ta, không thể nào cả đời ở bên cạnh mình.
Lâm Phong gấp gọn tờ giấy lại, bỏ vào trong ngăn kéo, sau đó, đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Cô con gái còn không biết chuyện gì xảy ra, còn đang uống cháo!
Nhìn Lâm Phong đi ra, cô bé tò mò tròn xoe mắt nhìn ba, hỏi: "Ba ba, dì Khương đi đâu vậy nha?”
Lâm Phong cười, đi tới sờ sờ đầu nhỏ của Lâm Thiến Thiến nói: 'Dì Khương nhớ ba ba của cô ấy rồi, trở về gặp ông ấy rồi nha! Nếu như Thiến Thiến rời khỏi ba ba, có nhớ ba ba hay không nha?”
Lâm Thiến Thiến vừa nghe lập tức cau mày!
"Thiến Thiến mãi mãi cũng không rời xa ba bai"
Cô con gái nhỏ tựa đầu nhỏ vào người Lâm Phong, vô cùng nghiêm túc nói!
Lâm Phong cúi người xuống, hôn lên cái đầu nhỏ của Lâm Thiến Thiến, nói: "Ba ba cũng vậy, cả đời này cũng sẽ không rời xa Thiến Thiến!"
Lâm Thiến Thiến lúc này mới tiếp tục ngoan ngoãn ăn cơm chiều, lau lau miệng, lại nhìn chằm chằm căn phòng của Khương Y Thanh một hồi lâu mới nói: "Thật hy vọng dì Khương có thể trở về, dì ấy đã hứa sẽ làm mẹ của Thiến Thiến nữa đó!" Lâm Phong bật cười lắc đầu.
Nguyện vọng này của Thiến Thiến, sợ rằng không thực hiện được.
"Đi thôi! Chúng ta đến trường đi!"
Lâm Phong cầm lấy chiếc cặp nhỏ của Thiến Thiến, sau đó giúp Thiến Thiến chải tóc, Thiến Thiến chạy đạp đạp đạp đi nhấn thang máy.
Cô nhóc thích nhất ấn thang máy rồi, cũng không biết có phải là con nít đều thích làm như thế hay không.
Lâm Phong đuổi sát theo sau, hai cha con thấy thời gian còn sớm, nên đi bộ đến nhà trẻ.
Cổng nhà trẻ tụ tập một rất nhiều con nít, Từ Mạn Lệ cũng đang đứng ở một bên cổng, vừa nhìn thấy Thiến Thiến qua đây, lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Lâm Phong đi tới, nhìn thấy viền mắt của Từ Mạn Lệ hồng hồng, dường như vừa khóc, không khỏi nhíu hỏi: "Cô giáo Lệ Lệ cô làm sao vậy? Chẳng lẽ là bởi vì chuyện ngày hôm qua?”
Từ Mạn Lệ nghe vậy khoé mắt cay cay, sau đó vội lắc đầu, cố nén nước mắt, cúi người xuống bế Thiến Thiến lên nói: "Không phải, là hạt cát bay vào mắt tôi."
Giọng nói của cô gấp gáp, vô cùng mất tự nhiên.
Lâm Phong mày nhíu lại được càng sâu.
Anh không phải người ngu.
Cát bay vào mắt có bay vào mũi được không?
Mũi cũng đỏ?
Hơn nữa nhìn thái độ lảng tránh, thì rõ ràng là bị hiệu trưởng nhà trẻ mắng.
Lâm Phong cũng không vạch trần cô, đợi đến khi Từ Mạn Lệ mang theo Thiến Thiến đi vào trong lớp, hắn mới đi vào nhà trẻ, trực tiếp hỏi rồi đường, rồi bước nhanh đến phòng làm việc của hiệu trưởng nhà trẻ. Hiệu trưởng nhà trẻ đang xem smartphone, bỗng nhiên nghe tiếng gõ cửa, bà buông smartphone xuống nói: "Vào đi."
Lâm Phong đi vào, đi tới trước mặt bà ta nói: "Bà chính là hiệu trưởng nhà trẻ?"
Hiệu trưởng nhà trẻ lập tức đứng lên, nhíu mày nhìn Lâm Phong từ trên xuống dưới: "Cậu là ai? Sao có thể tùy tiện tiến vào? Cho dù là phụ huynh cũng phải báo trước với tôi mới được!"
Lâm Phong nhíu mày nói: "Tôi là phụ huynh của Lâm Thiến Thiến."
Hiệu trưởng nhà trẻ vừa nghe thấy ba chữ Lâm Thiến Thiến, lập tức biến sắc mặt!
Vẻ kiêu ngạo không còn nữa, giống như là thay đổi khuôn mặt, bà ta lập tức chuyển sang khuôn mặt tươi cười.
Bà ta muốn tìm cái ly rót trà cho Lâm Phong, người sau đưa tay ngăn trở bà.
"Tôi lần này tới là vì chuyện của Thiến Thiến."
Lâm Phong nói.
Trước khi tới đây, Lâm Phong vốn định tranh cãi cho ra nhẽ với hiệu trưởng nhà, thế nhưng nghĩ lại, nếu như mình làm như vậy, cuối cùng nhất định sẽ mang lại cho Từ Mạn Lệ càng nhiều phiền phức hơn.
Cô ấy là nhân viên của nơi này, không phải phụ huynh như mình, hiệu trưởng nhà trẻ có phiên phức sẽ chỉ tìm cô ấy.
Nói như vậy thật sự là cái được không bù đắp đủ cái mất, còn làm phiên hà người khác.
Hiệu trưởng nhà trẻ có chút xấu hổ, bà ta xoa xoa đôi bàn tay, có chút căng thẳng nói: "Tuy tôi dự định dùng Thiến Thiến làm danh hiệu tuyên truyền, thế nhưng vẫn chưa làm, cậu hoàn toàn không cần vì nguyên do này mà nổi giận! Nhất định là Từ Mạn Lệ không nhắn lại chính xác ý của tôi, lúc này mới khiến cậu hiểu lâm! Tan tầm tôi nhất định sẽ nghiêm khắc chấn chỉnh cô ấy!" "Chuyện này không liên quan đến cô ấy, lần này tôi tới chủ yếu là nói với bà về chuyện của Thiến Thiến, còn cô ấy chỉ là cô giáo, cái gì cũng không hiểu, không có liên quan gì với cô ấy."
Lâm Phong không nhắc đến cái tên Từ Mạn Lệ.
Hiệu trưởng đương nhiên là người khôn ngoan, vừa nghe biết là chuyện này có hy vọng!
Bà ta vội vàng nói: 'Cậu cứ nói, tôi đang nghe!"
"Thiến Thiến được chủ phòng tranh Diệp Khánh Phi thu làm học trò cuối cùng, chuyện này giấy không thể gói được lửa, chắc chỉ khoảng một tuần nữa, phòng tranh Tiểu Thiên Tài sẽ đưa ra tin tức, muốn để mọi người đều biết, hà tất nóng lòng nhất thời?"
Lâm Phong là nói thật.
Trước đây Từ Mạn Lệ bảo mình chuẩn bị tâm lý thật tốt, dù sao Diệp Khánh Phi là nhân vật lớn có uy tín danh dự, cũng có tiếng nói ở thành phố Thượng Hải.
Thu học trò cuối cùng, loại chuyện như vậy, nhất định là sẽ lên bản tin thời sự!
Năng lực moi móc thông tin của đám phóng viên, nhà báo hiện nay mạnh cỡ nào không nói cũng biết, thân phận của Thiến Thiến làm sao giấu cũng không giấu được, đến khi đó, bất cứ tin tức gì về nhà trẻ Lam Thiên, nhất định đều sẽ bị moi ra hết.
Còn cần hiệu trưởng nhà trẻ dọc lòng suy nghĩ cách công khai sao?
Hiệu trưởng nhà trẻ vừa nghe, lập tức sửng sốt.
Lời này cũng đúng!
"Nếu như vậy, vì sao cậu không phải để cho chúng ta làm tuyên truyền trước?"
Hiệu trưởng nhà trẻ vô cùng khó hiểu.
Đây chẳng qua là chủ động công khai cùng bị động công khai mà thôi, lựa chọn chủ động công khai, Lâm Phong anh còn có thể thu được một khoản tiền!
Khác nhau ở chỗ nào?
"Bởi vì đó là chuyện tôi không thể kiểm soát."
Lâm Phong thản nhiên nói: "Nếu như tôi có năng lực kia, tôi sẽ chặn hết những tin tức này.'
Hiệu trưởng nhà trẻ sửng sốt.
Lâm Phong lại nói: "Lại giả thiết, chủ phòng tranh Diệp Khánh Phi thực ra vốn cũng không tính công khai Thiến Thiến, bà lại sớm quảng cáo với báo chí, tôi nghĩ lão nhân gia ông ta nhất định sẽ không vui đâu, lão nhân gia ông ta học trò khắp thiên hạ, lỡ như có học sinh của trường ta thì sao? Nếu như nguồn học sinh bị ảnh hưởng, tôi nghĩ nhất định là điều bà không muốn nhìn thấy."
Hiệu trưởng nhà trẻ rùng mình, đầu óc nhanh chóng bình tĩnh lại.
Hoàn toàn chính xác.
Sau khi phân tích cẩn thận, quả đúng là như thế.
Đợi khi thân phận học trò cuối cùng của Thiến Thiến lên báo, dù muốn công khai hay không, cũng không phải là mình có thể kiểm soát.
Trên gương mặt tái nhợt của Hiệu trưởng nhà trẻ miễn cưỡng nở một nụ cười, bà ta vội hướng về phía Lâm Phong nói: "Chuyện này còn phải cám ơn cậu nhiều! Suýt chút nữa tôi đã xung động nhất thời mà phạm phải sai lầm, hậu quả khó mà lường được!"
Lâm Phong nhìn hiệu trưởng nhà trẻ rốt cục từ bỏ ý nghĩ này, anh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trên thực tế, anh đang chuẩn bị trong tuần này đi gặp chủ phòng tranh Diệp Khánh Phi, để ông ấy không phát tin tức báo chí.
Thiến Thiến thật sự còn quá nhỏ, danh xưng nào là thiên tài, ngôi sao mới, học trò cuối cùng không thích hợp với cô bé.
Công khai, chỉ gây thêm áp lực, cũng dễ dàng đánh mất chính mình, nhất định sẽ không vui vẻ giống như bây giờ, thậm chí có thể sau này, thậm chí lãng quen ước nguyện vẽ tranh ban đầu.
Giải quyết ổn thoả chuyện này, Lâm Phong mới rời khỏi nhà trẻ Lam Thiên.
Anh đầu tiên đến một cửa hàng nhỏ để tìm một cái thùng xốp, sau đó tìm một góc bí mật không người không có camera, lắc mình tiến vào không gian.