Chương 71: Từ Mạn Lệ mặt đỏ tim đập
Chương 71: Từ Mạn Lệ mặt đỏ tim đậpChương 71: Từ Mạn Lệ mặt đỏ tim đập
Nhưng hiện tại, anh thật sự đã thành lập một công ty!
Cất cẩn thận con dấu vào trong túi.
Thu xếp xong xuôi mọi việc cũng đã bốn rưỡi.
Lâm Phong trở về Lâm Giang no. 1 courtyard, sau đó đánh xe đi đón Thiến Thiến.
Từ Mạn Lệ thấy Lâm Phong, gương mặt tức khắc ửng đỏ.
"Cảm ơn anh."
Cô nhỏ giọng nói với Lâm Phong: "Nếu không có anh, hiệu trưởng đã đuổi việc tôi rồi, thật sự rất cảm ơn anh."
Giờ khắc này Từ Mạn Lê tâm loạn như ma.
Không rõ vì lý do gì mà cô lại không dám nhìn thẳng vào mắt của Lâm Phong?
"Không có chuyện gì, chuyện này không liên quan tới cô cả, đáng lý ra tôi phải nói chuyện này với hiệu trưởng từ lâu rồi mới phải, làm liên lụy đến cô là lỗi của tôi."
Lâm Phong cười nói.
Anh ôm Thiến Thiến vào lòng, xoa đầu cô bé.
Bé con ở trường học nhận được hoa hồng nhỏ dính lên trán, giờ khắc này đang vô cùng hãnh diện, nghiêng đầu nhỏ về phía Lâm Phong hỏi: "Ba ba, trán Thiến Thiến có đẹp không?"
Nhất thời khiến Lâm Phong bật cười.
Nhóc thối này, là muốn anh khen hoa nhỏ trên trán đây mà!
"Đẹp lắm, đẹp lắm!"
Lâm Phong nở nụ cười nhéo mũi nhỏ của Lâm Thiến Thiến: "Ba thấy con so với hoa hồng nhỏ đẹp hơn nhiều!"
Lúc này cô bé mới hài lòng gật đầu, nằm nhoài trên vai Lâm Phong.
Từ Mạn Lệ cắn môi, nói với Lâm Phong: "Tôi có thể mời anh ăn tối được không? Tôi vẫn luôn cảm thấy chuyện này là lỗi của tôi. Tuy mọi chuyện đã giải quyết xong, thế nhưng đến cùng chuyện này vẫn là do tôi gây ra, mời anh được một bữa lòng tôi mới dễ chịu được."
Ban đầu Lâm Phong vốn muốn từ chối.
Nhưng khi anh cúi đầu xuống đột nhiên bắt gặp được ánh mắt của Từ Mạn Lệ.
Hai mắt ửng đỏ, cắn cắn môi, dáng vẻ cẩn trọng kia thật sự khiến người ta không đành lòng cự tuyệt.
"Như này đi, không cần mời cơm tôi đâu, bởi tôi còn phải vê nhà làm cơm, dù gì bà nội Hoàng cũng đang đợi tôi và Thiến Thiến ở nhà."
Lâm Phong nói: "Vừa hay tôi đang muốn mua mấy bộ quần áo, cô đi cùng xem hộ tôi một chút, coi như là xin lỗi có được không?"
Từ Mạn Lệ nghe xong, nhanh chóng gật đầu.
"Được! Để tôi gọi điện thoại báo mẹ tối nay về trễ, một lát là xong!"
Nói đoạn, cô vui vẻ chạy đến một bên gọi điện thoại.
Chỉ là cái gọi là "một lát" này để Lâm Phong và Thiến Thiến đợi tới hơn mười phút.
Cuối cùng vẫn là Từ Mạn Lệ cảm thấy xấu hổ, nhanh chóng cúp điện thoại, chạy lại phía Lâm Phong và Thiến Thiến, le lưỡi một cái, xấu hổ nói: "Mẹ tôi lo lắng quá, cho nên hỏi này hỏi kia có hơi lâu, xin lỗi anh nhé."
"Mau đi thôi! Tôi biết một cửa hàng quần áo, có lẽ anh sẽ thấy thích! Rất hợp với anh!"
Nói xong, mặt Từ Mạn Lệ nhất thời đỏ ửng lên! Cô đây là đang nói cái gì vậy!
Có hợp với Lâm Phong không, làm sao cô biết được!
May mắn thay, Lâm Phong thần kinh thô, không nghe ra được điều gì, Từ Mạn Lệ cẩn thận quan sát nét mặt của Lâm Phong, nhận ra Lâm Phong không chú ý tới suy nghĩ nhỏ của mình, nhất thời cảm thấy vừa mừng vừa tủi.
Cuối cùng, mang theo tâm tình phức tạp bước lên Wuling Hongguang.
Dưới sự chỉ đạo của Từ Mạn Lệ, rốt cục Lâm Phong cũng dừng xe lại, dẫn Thiến Thiến theo phía sau cô ấy tới phố đi bộ gần nhất.
"Tôi thường tới chỗ này, có mấy cửa hàng may âu phục đẹp mà giá cả cũng phải chăng, để tôi dẫn anh tới xem nhé."
Từ Mạn Lệ cười nói.
Lúc này Lâm Phong mới phát hiện, khi Từ Mạn Lệ cười lộ ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ, con mắt cong cong thành hình trăng lưỡi liềm.
Khá đáng yêu.
Anh không kìm được lòng nở nụ cười, gật đầu nói với Từ Mạn Lệ: "Cô dẫn đường đi, tôi không biết gì cả, tùy ý mua vài bộ là được."
Nói rồi cả hai bước vào quán.
Thậm chí Lâm Phong còn không nhìn tên cửa hàng, tuy bên ngoài có lòe loẹt nhưng quần áo bên trong cũng khá ổn.
Giá trung bình là hơn 1. 000 tệ, chất liệu và kiểu dáng không tệ.
Cuối cùng, Lâm Phong vừa ý một bộ âu phục 2600 tệ, áo sơ mi 400, giày da 700, cà vạt 100.
Phối quần áo như vậy mặc lên người, lúc ra khỏi phòng thử đồ, Lâm Phong không biết vì sao lại cảm thấy hơi ngại ngùng.
Từ trước tới giờ, anh chưa từng ăn mặc trang trọng như vậy một lần nào! Lâm Thiến Thiến thấy Lâm Phong đi ra, lập tức che mặt, vui mừng reo lên: "Oal Ba ba đẹp trai quá! Ba ba của con đẹp trai nhất thế giới này!"
Phản ứng của Lâm Thiến Thiến càng khiến da mặt Lâm Phong nóng bừng!
Ngược lại, hai mắt Từ Mạn Lệ sáng ngời, dán chặt vào Lâm Phong, trái tim trong lông ngực nhảy lên ầm ầm, khuôn mặt cũng vô cớ đỏ lên!
Cô không biết gân đây mình bị làm sao nữa!
Lễ nào là cô...
Thích Lâm Phong?
Ý niệm này vừa hiện lên trong đầu, Từ Mạn Lệ lập tức cảm thấy bản thân điên rồi!
Cô đưa tay đặt lên ngực, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Lâm Phong, sau đó lại ngượng ngùng cúi xuống.
"Bộ này được không?”
Lâm Phong hỏi.
Lại phát hiện mặt Từ Mạn Lệ đỏ đến mức sắp nhỏ ra máu.
"Sao vậy? Trong đây nóng thế à?"
Kỳ lạ ghê.
Rõ ràng trong quán đang bật điều hòa, vì vậy theo logic mà nói thì phải rất mát chứ.
Từ Mạn Lệ vội vàng lắc đầu: "Không nóng!"
Lúc này cô mới ý thức được câu hỏi của Lâm Phong giành cho mình, ngượng ngùng gật đầu nói: "Bộ này đẹp lắm, rất hợp với anh! Thiến Thiến, con nói có đúng không?”
Lâm Thiến Thiến vui vẻ giơ ngón tay cái lên với Lâm Phong. " Ba ba của con đẹp trai nhất thế giới!"
Lần này Lâm Phong thật sự bị chọc cười.
"Vậy lấy bộ này đi, bọc lại giúp tôi với."
Lâm Phong tươi cười nói, đi đến quầy tiếp tân trả tiền.
Sau đó cả ba lại tiếp tục đi tới mấy cửa hàng nữa mua thêm ba, bốn bộ quần áo.
Quần áo thường ngày cũng mua thêm hai bộ, chất lượng và giá cả tương đối tốt.
Mặc dù đối với Lâm Phong mà nói, quần áo hơn chục tệ vẫn có thể mặc, nhưng hiện tại đã mở công ty, trong túi không thiếu tiên, nên đối xử tốt với mình hơn.
Mua xong quần áo, vừa vặn bà nội Hoàng gọi điện tới.
Lâm Phong nói với Từ Mạn Lệ: "Bây giờ cũng đã muộn, không bằng tới nhà tôi ăn một bữa rồi hãng về. Hôm nay cảm ơn cô rất nhiều, nếu không nhờ có cô thì tôi cũng không thể chọn được nhiều quần áo hợp với mình đến vậy."
Có trời mới biết Từ Mạn Lệ muốn đồng ý đến mức nào!
Cô cắn môi, cuối cùng áp chế lại kích động nói: 'Để tôi đi gọi điện cho mẹ chút được không?”
Lâm Phong nghe vậy không nhịn được nở nụ cười.
Cô gái này cũng đã hơn hai mươi rồi, sao vẫn giống như một đứa trẻ chưa cai sữa vậy?
"Có thể."
Lâm Phong đồng ý.
Sau đó, Từ Mạn Lệ chạy một mạch sang bên đường, bấm điện thoại gọi cho mẹ Tần Quế Phân của mình. "Lệ Lệ, sao giờ vẫn còn chưa về nhà? Mấy giờ rồi? Con đi đâu vậy?"
Hàng loạt câu hỏi như chậu nước lạnh dội xuống đầu Từ Mạn Lệ, cô cắn môi, quay đầu lại nhìn Lâm Phong và Thiến Thiến, ngập ngừng nói: "Mẹ ơi, cho con đi ăn cơm với bạn một bữa, có được không ạ?”
"Ăn cơm? Nam hay nữ? Không phải nói chuyện yêu đương đấy chứ? Nếu mà là yêu đương thì phải để mẹ với ba con kiểm tra. Con còn trẻ không hiểu chuyện, chớ để cho người khác lừa, hiểu không? Bây giờ đàn ông lớn tuổi toàn lừa mấy đứa con gái trẻ người non dạ như con vậy á! Con nhất định phải để mẹ và ba con..."
Tần Quế Phân nói liên thanh như bắn súng, Từ Mạn Lệ nhíu chặt mày, liều mạng cúp điện thoại.
"Đi thôi"
Cô miễn cưỡng lộ ra khuôn mặt tươi cười, chạy vê phía Lâm Phong.