Chương 72: Cậu là ông bố đơn thân kia đó hả?
Chương 72: Cậu là ông bố đơn thân kia đó hả?Chương 72: Cậu là ông bố đơn thân kia đó hả?
"Đi thôi"
Từ Mạn Lệ lộ ra khuôn mặt tươi cười xán lạn với Lâm Phong, sau đó nắm lấy tay Thiến Thiến nói: "Tối nay cô giáo tới nhà Thiến Thiến ăn cơm, Thiến Thiến có chào đón cô không?”
Thiến Thiến nhoẻn miệng cười, vui vẻ đung đưa tay Từ Mạn Lệ: "Đương nhiên là Thiến Thiến hoan nghênh cô giáo Lệ Lệ tới nhà rồi! Ba ba con sẽ làm ra đồ ăn cực cực ngon để đãi cô! Nhất định cô giáo Lệ Lệ sẽ rất thích!"
Từ Mạn Lệ chớp chớp mắt, lén lút quay đầu lại đưa mắt nhìn Lâm Phong.
Hóa ra anh ấy còn có thể nấu ăn.
Đàn ông biết nấu ăn ngày nay thực sự rất hiếm!
"Vậy chúng ta mau trở về thôi, bà nội Hoàng đang ở nhà chờ chúng ta đó!"
Lâm Phong cười nói.
Anh mở cửa xe Wuling Hongguang ra để Lâm Thiến Thiến và Từ Mạn Lệ lên xe.
Chỉ là xe còn chưa đi được nửa đường, điện thoại của Từ Mạn Lệ bắt đầu điên cuồng rung lên.
Thiến Thiến ngồi bên cạnh Từ Mạn Lệ, nghe được tiếng chung cũng như nhìn được màn hình di động sáng lên của cô, lập tức nói: 'Cô Lệ Lệ ơi, điện thoại của cô đổ chuông liên tục, là có người tìm cô sao ạ?"
Từ Mạn Lệ cảm thấy lồng ngực như nghẹt thở, cô liếc nhìn ID người gọi, là mẹ cô.
Đến cùng, Từ Mạn Lệ không thể hạ quyết tâm, vì vậy đành phải nhận điện thoại.
"Hu hu, bây giờ con đủ lông đủ cánh rồi đúng không? Còn dám cúp điện thoại của mẹ? Con có biết mẹ làm như vậy chỉ là vì muốn tốt cho con không hả? Muộn thế này rồi, con còn muốn cùng đàn ông đi ăn cơm? Cơm nước xong thì thế nào? Có phải hắn ta sẽ dẫn con tới khách sạn không? Lệ Lệ này! Con phải nghe mẹ, mẹ cũng chỉ là muốn tốt cho con mà thôi!"
Giọng Tần Quế Phân xen lẫn tiếng khóc, lòng Từ Mạn Lệ nhất thời mềm nhữn.
"Mẹ, là con cùng với phụ huynh của học sinh dùng bữa, mẹ nghĩ nhiều rồi!"
Cô rầu tĩ nói.
Tần Quế Phân vẫn không ngừng nói: 'Phụ huynh học sinh càng không thể chấp nhận được! Bọn họ đều đã kết hôn sinh con, một cô gái chưa kết hôn như con lại càng không thể đi! Không chừng đối phương là một tên lừa gạt..."
Không gian trong xe rất nhỏ.
Lâm Phong ngồi ở ghế lái, không thể giả vờ không nghe thấy.
Anh ho khan hai tiếng, tâm trạng cũng rõ ràng, bữa cơm này khẳng định không ăn được, nên nhìn Từ Mạn Lệ qua kính chiếu hậu, ngập ngừng nói: "Vậy hôm khác ăn sau nhé? Mẹ cô có vẻ như rất lo lắng cho cô."
Từ Mạn Lệ vô cùng cảm kích Lâm Phong cấp bậc thang cho mình đi xuống, áy náy gật đầu xin lỗi: 'Để lần sau tôi mời anh vậy!"
Vậy là Lâm Phong hỏi vị trí nhà của Từ Mạn Lệ sau đó gọi điện thông báo một tiếng cho bà nội Hoàng, tới đèn giao thông trước mặt quay đầu xe lại đưa Từ Mạn Lệ trở về nhà.
Nhà của Từ Mạn Lệ nằm tại một khu đô thị cũ, nghe nói sắp tới sẽ phá dỡ.
Từ Mạn Lệ cúi người chào hỏi bảo vệ, mọi người đều là người quen, bác bảo vệ làm ở đây hơn hai mươi năm coi như nhìn Từ Mạn Lệ lớn lên từ nhỏ, thấy Từ Mạn Lệ thò đầu ra khỏi xe, nhất thời cười nói: "Tiểu Lệ đã về! Tan tầm rồi à?"
"Vâng, chú Lý!"
Từ Mạn Lệ cười đáp. Cổng lớn mở ra, Lâm Phong lái xe đi vào.
Tần Quế Phân nghe nói Từ Mạn Lệ đang trên đường về, lập tức đứng chờ ở dưới nhài
Kết quả khi thấy Từ Mạn Lệ bước xuống khỏi xe của Lâm Phong, nhất thời trâm mặt lại.
Bà ngờ vực đánh giá Lâm Phong một lượt, sau đó khi nhìn Lâm Thiến Thiến xuống cùng Từ Mạn Lệ, nhíu mày hỏi: "Cậu ta là ai?"
Từ Mạn Lệ nhanh chóng giải thích: "Đây là Lâm Thiến Thiến, học sinh của con, còn đây là ba của cô bé!"
Lâm Phong nghe xong, quay sang nở nụ cười với Tân Quế Phân, tự giới thiệu: "Chào dì ạ, cháu là Lâm Phong, là ba của Thiến Thiến ạ."
Tần Quý Phi chỉ nhớ hình như bản thân đã từng nghe qua cái tên này, trong đầu nghĩ ngợi một lúc, tiếp đó hai mắt chợt sáng lên!
"Cậu là ông bố đơn thân kia đó hả?"
Từ Mạn Lệ sửng sốt, hỏi: 'Mẹ! Sao mẹ biết chuyện này?! Đừng có ở trước mặt Thiến Thiến nói như vậy chứ!"
Trong lòng Tần Quế Phân vang lên hồi chuông báo động!
Mỗi lần Từ Mạn Lệ nhận một đứa trẻ mới, bà đều đi tìm hiểu trước, và nếu phụ huynh của đứa trẻ đó đặc biệt bà sẽ ghi vào trong cuốn sổ nhỏ!
Dù sao con gái bà cũng chỉ mới hai mươi hail
Nếu không giữ nề nếp sẽ bị phụ huynh nhà nào đó lừa mất!
Lâm Phong này, bà đã chú ý từ năm ngoái, là một ông bố đơn thân nuôi con gái, ngay cả học phí cũng trì hoãn hết lần này tới lần khác!
Không nghĩ tới hôm nay lại đưa Lệ Lệ về nhàiI
Bà nhìn chằm chằm Lâm Phong, kéo Lệ Lệ ra sau lưng, nghiêm mặt nói: 'Lệ Lệ nhà tôi có xe riêng, không cần cậu đưa đón."
Lâm Phong sờ sờ mũi, cảm thấy không hiểu ra sao.
Hình như người trước mặt có chút hiểu lầm.
Lâm Thiến Thiến rụt rè trốn sau lưng Lâm Phong, không biết phải làm sao.
Mặc dù cô bé không thể hiểu được những vòng vo lắt léo của người lớn, thế nhưng cô bé có thể cảm nhận rõ ràng được mẹ của cô giáo Lệ Lệ trước mắt này, dường như rất chán ghét cô bé và ba cô bé.
Cảm nhận được sợ hãi của Thiến Thiến, Lâm Phong cúi người bế cô bé lên.
Giờ khắc này, Từ Mạn Lệ vô cùng xấu hổ, cô vội vàng kéo mẹ Tần Quế Phân mình sang một bên nói: "Mẹ! Mẹ nói linh tinh gì vậy! Người ta đưa con về, mẹ làm thế này làm gì!"
Tần Quế Phân thấy Từ Mạn Lệ còn nói đỡ giúp Lâm Phong, nhất thời sắc mặt lại càng thêm khó coil
"Đứa ngốc này! Đã biết là bị người khác lừa chưa hả? Tên này nhìn ra con dễ lừa rồi đấy!"
Lời nói càng lúc càng khó nghe, sau khi Lâm Phong nhận ra được sự sợ hãi của Thiến Thiến ở trong lòng, cuối cùng cũng trâm mặt.
"Dì này, xin dì nói chuyện chú ý một chút! Cháu và cô giáo Lệ Lệ là trong sạch, không những thế cô Lệ Lệ đây còn là giáo viên mà Thiến Thiến cực kỳ yêu thích, cho nên xin dì nói chuyện tôn trọng một chút!"
Lâm Phong trầm giọng nói.
Tần Quế Phân hừ lạnh một tiếng: "Đừng tưởng tôi không biết trong lòng cậu đang đánh chủ ý gì, cậu thấy Lệ Lệ nhà tôi lương thiện cho nên dùng con gái cậu đến dụ dỗ Lệ Lệ nhà tôi! Lệ Lệ trẻ tuổi không hiểu chuyện nhưng tôi sẽ không để cho con bé bị cậu lừa đâu!" Sắc mặt Từ Mạn Lệ lúc đỏ lúc trắng, vội vàng kéo tay Tần Quế Phân: "Mẹ! Đến cùng là mẹ đang nói cái gì vậy!"
Cô vội vàng xin lỗi Lâm Phong: "Tôi xin lỗi, từ nhỏ mẹ và ba đã quản tôi rất nghiêm, tất cả chỉ là do bà ấy quan tâm tôi quá thôi, Lâm Phong, xin lỗi anh."
Sau đó Từ Mạn Lệ vội vã kéo Tân Quế Phân về phía hành lang.
Tần Quế Phân hùng hùng hổ hổ còn muốn nói gì đó, Từ Mạn Lệ gần như phải van xin lạy lục mới kéo được bà vào nhà.
Lâm Phong chỉ cảm thấy trong lồng ngực như có lửa đốt, Lâm Thiến Thiến sợ hãi ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Phong nói: "Ba ơi, có phải Thiến Thiến khiến người ta rất chán ghét không?"
Trái tim Lâm Phong đau đớn không thôi!
"Thiến Thiến rất đáng yêu, ba rất yêu Thiến Thiến, bà nội Hoàng cũng rất yêu Thiến Thiến, rất nhiêu người yêu Thiến Thiến."
"Vậy tại sao bà ấy lại không thích Thiến Thiến ạ?"
Cô bé nằm trên vai Lâm Phong hỏi.
Lâm Phong dừng lại một chút, lần đầu tiên anh không biết phải trả lời Thiến Thiến như thế nào.
Cô bé còn quá nhỏ để có thể chứng kiến phương diện xấu xí của xã hội này.
Lâm Phong đau lòng xoa đầu Thiến Thiến, sau đó nghiêm túc nói: "Bởi vì bà ấy vẫn chưa thực sự nhận thức Thiến Thiến, nên không biết được Thiến Thiến rất ngoan và rất nghe lời."
Anh cúi đầu, hôn lên mái tóc đen của Thiến Thiến, sau đó nói: "Thiến Thiến có đói không? Về nhà ba nấu đồ ăn cho Thiến Thiến ăn nhé, có được không?”
Nỗi buồn của cô bé tới nhanh đi cũng rất nhanh, nghe thấy có đồ ăn, đôi mắt to tròn đen láy của cô bé lại chợt sáng lên!