Chương 73: Khương Y Thanh gọi điện thoại tới
Chương 73: Khương Y Thanh gọi điện thoại tớiChương 73: Khương Y Thanh gọi điện thoại tới
"Hay quá, hay quá! Thiến Thiến muốn ăn mì trứng! Xong rắc hành lá bên trên nữa! Thiến Thiến thích ăn mì trứng nhất!"
Lâm Thiến Thiến cười tít cả mắt, lúc này Lâm Phong mới thở phào nhẹ nhõm.
"Đi thôi! Chúng ta về nhà nào!"
Ôm Thiến Thiến lên xe, Lâm Phong đưa cô bé trở lại Lâm Giang no. 1 courtyard.
Bà nội Hoàng đang chuẩn bị đi xuống, nghe thấy tiếng mở cửa của Thiến Thiến, vui mừng đi từ trong nhà rail
"AI Thiến Thiến đã về! Bà nội nhớ Thiến Thiến quá!"
Thiến Thiến cười đến híp cả mắt, sà vào lòng bà nội Hoàng, cọ cọ đầu, ngọt ngào nói: "Thiến Thiến cũng nhớ bà nội Hoàng! Ba ba nói tối nay ăn cơm muộn, nên Thiến Thiến muốn ăn mì trứng! Còn bà nội Hoàng thì sao ạ?"
Bà nội Hoàng hôn lên má Lâm Thiến Thiến một cái, sau đó nói: "Thiến Thiến ăn cái gì bà nội Hoàng ăn cái ấy!"
Lâm Phong cởi giày chuyển sang đi dép, tươi cười bước vào phòng bếp, nói: "Ba xuống dưới đây, Thiến Thiến tự mình làm bài tập đi nhé!"
Thiến Thiến chớp mắt nói: " Hôm nay cô giáo không cho bài tập về nhà ạ! Ở trường Thiến Thiến cũng đã vẽ tranh rồi, giờ Thiến Thiến muốn đi bơi, có được không ạ?”
Lâm Phong cười nói: "Được, được, ba xuống dưới đây!"
Bà nội Hoàng ngồi trên băng ghế nhỏ, tay cầm máy thu thanh, ngắm nhìn Thiến Thiến bơi lội.
Trong chốc lát Lâm Phong bưng ba bát mì bốc khói nghỉ ngút đặt lên bàn.
"Ăn mì thôi!" Lâm Phong cười nói.
Mấy cây cải bó xôi cuối cùng trong không gian nằm yên vị trong bát.
Lâm Thiến Thiến từ trong bể bơi bò ra, cánh tay mềm mại trắng nõn chống xuống cạnh bể bơi, chăm chú nhìn cửa thang máy cách đó không xa, mất mát nói: "Sao mãi dì Khương vẫn chưa về vậy? Thiến Thiến nhớ dì lắm."
Động tác Lâm Phong nhất thời ngừng lại.
Thế giới của đứa trẻ quá đơn giản, anh không biết nên giải thích chuyện Khương Y Thanh rời đi với Thiến Thiến thế nào.
Lâm Phong dừng một chút, đang chuẩn bị vắt óc suy nghĩ đưa ra lời giải thích thì đúng lúc này điện thoại di động bỗng nhiên vang lên.
Một cuộc gọi từ một số lạ.
Lâm Phong nhanh chóng thả bát đũa xuống, lau tay ấn tiếp nhận cuộc gọi.
"Alo? Có phải là Lâm Phong không ạ?"
Một giọng nói quen thuộc từ đầu bên kia điện thoại truyên đến, hai mắt Lâm Phong sáng ngời: "Khương Y Thanh?”
"Là tôi."
Khương Y Thanh hỏi: "Cả nhà đang trong bữa phải không?"
Mới sống chung với nhau được một thời gian mà cô ấy đã hiểu rõ thói quen sinh hoạt của gia đình anh, Lâm Phong cười nói: "Đúng vậy, mới nãy Thiến Thiến còn nhắc đến cô, hỏi tại sao mãi mà cô chưa về, nói nhớ cô lắm."
Đầu bên kia điện thoại trâm mặc một hồi, đột nhiên nói: "Vậy còn anh thì sao?"
Một thẳng nam ung thư như Lâm Phong theo bản năng hỏi ngược lại: "Tôi thì sao ư?"
"Anh có nhớ tôi không?” Khương Y Thanh bỗng nhiên mở miệng.
Con người dường như luôn như vậy.
Chỉ cần cách một màn hình di động hay màn hình máy tính, lá gan sẽ biến lớn hơn rất nhiều.
Trong một căn phòng được bài trí vô cùng tinh tế và sang trọng, Khương Y Thanh nhẹ giọng hỏi.
Tuy rằng âm thanh vững vàng ôn nhu, thế nhưng lòng bàn tay cô đã ướt sũng, hồi hộp đến mức trái tim đập loạn xạ!
Trong một lúc lâu, Lâm Phong ngơ ngác không biết nên trả lời thế nào.
Tại sao cô ấy lại hỏi câu hỏi này?
Lễ nào là...
Cô ấy đang nghĩ về mình?
Ngay khi Thiến Thiến nghe được cuộc gọi từ Khương Y Thanh, vội vàng chạy về hướng Lâm Phong, vui mừng hô to: 'Ba bal Là dì Khương sao?”
Lâm Phong gật đầu, cô bé không thể chờ được thêm giây phút nào, bò lên bàn, đoạt điện thoại trong tay Lâm Phong: "Dì Khương, sao mãi dì còn chưa về? Thiến Thiến và ba ba đều nhớ dì lắm ấy!"
Mặc dù Khương Y Thanh có hơi thất vọng khi không nghe được câu trả lời của Lâm Phong, nhưng chỉ cần nghe thấy giọng của Thiến Thiến đã khiến tâm trạng Khương Y Thanh vui vẻ hơn hẳn.
Cô mỉm cười, nghiêm túc dịu dàng nói với Thiến Thiến: "Trong nhà dì xảy ra chút việc, nên dì phải về nhà giải quyết hơi lâu một chút, chờ dì xử lý tốt mọi việc xong, dì sẽ quay lại thăm Thiến Thiến, có được không?"
Thiến Thiến mếu máo, ấm ức nói: "Có phải dì Khương hết thích Thiến Thiến rồi không? Hôm nay có một bà không thích Thiến Thiến, dì Khương cũng không thích Thiến Thiến nữa rồi chứ gì?"
Khương Y Thanh nghe xong trái tim đau nhói, cô tức giận nói: "Thiến Thiến ngoan như thế, lại có người không thích Thiến Thiến..."
Một lớn một nhỏ cầm điện thoại nói chuyện phiếm.
Lâm Phong hết cách, chỉ có thể bắt chuyện mời bà nội Hoàng ngồi xuống, làm nguội mì cho Thiến Thiến, đợi tới khi mì nguội bớt rồi, Thiến Thiến vẫn chưa hết thòm thèm đưa điện thoại cho bà nội Hoàng.
Khương Y Thanh lại giải thích một lần nữa cho bà nội Hoàng nghe.
Bà nội Hoàng lưu luyến nói: "Ai! Tiểu Khương này, sau khi chuyện của con giải quyết xong xuôi nhớ đến tìm bà và Thiến Thiến đấy nhé! Một mình bà cũng buồn lắm, lúc nào cũng nhớ con!"
Thế là một già một trẻ lại nói chuyện thêm mười phút nữa mới cúp điện thoại.
Mì bớt nóng, ba người bắt đầu dùng bữa.
Lâm Thiến Thiến hài lòng cắn một miếng trứng, lại một gắp cải bó xôi, con mắt lập tức phát sáng.
"Ba ơi, cải bó xôi này ăn ngon ghê á, Thiến Thiến có thể ăn mãi ăn mãi!"
Cô bé được ăn ngon là quên hết tất cả những gì không vui, tủi hờn lúc trước, vừa ăn vừa nhìn cải bó xôi xanh mượt trong bát, tự nhủ: "Bé cải à, em ăn ngon quái Để lát nữa Thiến Thiến vẽ em nhé, được không? Bé ngon như vậy làm Thiến Thiến thích ăn bé cải mãi thôi..."
Lâm Phong nhặt tất cả cải bó xôi trong bát mình để vào trong bát của Thiến Thiến.
Cô bé ăn một cách vui vẻ, trong chốc lát đã tới đáy bát.
"Thiến Thiến ăn xong rồi! Thiến Thiến muốn đi cho Đại Bạch ăn!"
Nói đoạn, cô bé chạy ra ban công, vốc một nắm thức ăn ném vào bể cá, nhìn đàn cá koi trắng muốt lớn nhỏ tung tăng bơi lội, cảm thấy vô cùng hạnh phúc!
Lâm Phong thu dọn bát đĩa, hiếm có nghỉ ngơi một chút, mở ti vi xem tin tức.
Sau khi đổi kênh vài lần, một cái tên bỗng nhiên hấp dẫn anh.
"Khương Thiên Lâu, chủ tịch tập đoàn Khương mắc bệnh nặng phải nhập viện, đại tiểu thư Khương Y Thanh cuối cùng cũng xuất hiện, hiện đã nhập viện chăm sóc..."
Trên màn hình tỉ vi, khuôn mặt của Khương Y Thanh xuất hiện.
Một thân quần áo đen cùng khuôn mặt tuyệt mỹ.
Chỉ cần thế cũng lên hot search.
Người dẫn chương trình trên ti vi cảm khái nói: 'Khương đại tiểu thư có thể nói là rất xứng với danh hiệu mỹ nhân, mỗi lân xuất hiện đều thống trị top tìm kiếm. Lần này chúng ta hãy cùng xem cư dân mạng nói gì!"
You are my Coco: "AI Vẻ đẹp gây nghiện! Nói không phải điêu chứ, chị đẹp, bố chị giàu, cơ chị to vì chơi với toàn tiên, chị chỉ cần ngủ thôi còn hạnh phúc tự tìm tới chị, đúng là hơn nhau ở cái đầu thai!"
Lý Bạch là bản mệnh đời ta: "Đệch! Anh em đứng cùng gốc chanh với tôi đi này! ga tô vãi chưởng! Người ta còn trẻ như thế đã là thạc sĩ du học trở về! Còn thiết kế ra được vô số tác phẩm đoạt giải nữa chứ! Đã xinh lại còn giỏi, thứ nào chịu cho nổi!"
Hái sao trên trời! : "A a a! Liếm +1. Mặt chị đẹp quá! Đẹp xuất sắc luôn! Ai lấy được chị đúng là phúc khí tu luyện tám đời mới có được!"
Lâm Phong nhìn những bình luận này, đột nhiên sờ sờ mũi.
Khương Y Thanh trong lời bọn họ nói này vừa rồi còn nói chuyện điện thoại với anh, hỏi anh có nhớ cô không.
Lâm Phong đột nhiên mím môi nở nụ cười, trong nụ cười ẩn chứa phức tạp. Nếu thực sự chọn con đường này, khó khăn phải đối mặt quá nhiều. Bất luận thế nào, hiện tại cũng phải nắm chặt phương thức kiếm bộn tiên mới là vương đạo!