Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 75 - Chương 75: Ông Chú Bán Hạt Giống Kỳ Lạ

Chương 75: Ông chú bán hạt giống kỳ lạ Chương 75: Ông chú bán hạt giống kỳ lạChương 75: Ông chú bán hạt giống kỳ lạ

Sau phần giới thiệu ngắn gọn, một phụ nữ trung niên mặt mày hồng hào bước lên sân khấu, nhận lấy chiếc huy chương nhỏ.

"Tiếp theo, chúng tôi sẽ công bố giải nhì!"

Khi nói đến giải nhì, cơ thể của Lý Triệu Phong hơi căng thẳng!

Tuy nói là công bố giải nhì nhưng thực tế so với công bố giải nhất không có gì giống nhaul

Không còn nghi ngờ gì nữa, giải nhất và giải nhì chắc chắn sẽ thuộc về mình hoặc là anh chàng tên Lâm Phong kial

Ba năm liên tiếp y đều giành được giải nhất, chẳng lẽ năm nay bị đoạt mất?

"Vâng, giải nhì thuộc về..."

Chủ tịch Hình La Vũ kéo dài giọng, sau đó mỉm cười cất cao giọng: "Là người bạn cũ của chúng ta, nho mẫu đơn được trồng ở đồn điền của Lý Triệu Phong! Chậc chậc! Lão Lý giỏi thật, trông ra được loại nho mẫu đơn có hàm lượng dinh dưỡng cao..."

Lý Triệu Phong cảm thấy như sét đánh bên tail

Giải nhì? Y thế mà chỉ đạt giải nhĩ?!

Lý Triệu Phong ngẩn ngơ lên nhận huy chương, sắc mặt trắng bệch rất khó coi.

Cuối cùng, giải nhất được công bố, Hình La Vũ mở tấm vải đỏ ra, ông cúi người xuống cẩn thận nhìn kỹ tấm biển trên đó, sau đó không thể tin được thốt lên: "Giải nhất lần này thuộc về sản phẩm nho mẫu đơn của đồn điền Vườn trái cây Phong Thiến, tôi chưa bao giờ thấy quả nho nào to và đẹp như vậy! Nó thực sự khiến tôi ngạc nhiên vô cùng!"

Hôm nay Lâm Phong cố ý mặc âu phục, hiện tại nghe thấy mình đoạt giải nhất, tự nhiên anh thấy hơi hồi hộp.

Anh dừng lại một chút điều chỉnh cảm xúc rồi bước lên sân khấu.

Lý Triệu Phong bỗng nhiên cất cao giọng: "Chẳng lẽ cứ nho đẹp là được giải nhất ư? Hàm lượng dinh dưỡng của nho anh ta trồng thì sao?"

Y vẫn cảm thấy không hài lòng!

Đấy chính là thành quả ba năm nghiên cứu vất vả của mình! Sao có thể thua được chứt

Phía trên và dưới sân khấu im phăng phắc.

Họ đều là người trong ngành, mọi người đểu hiểu tại sao Lý Triệu Phong đặt câu hỏi như vậy.

Suy cho cùng khi ăn nho, hình thức chỉ là thứ yếu, điều mà quần chúng thực sự quan tâm cuối cùng vẫn là dinh dưỡng.

Vẻ mặt của Hình La Vũ hơi kỳ lạ, sau một lúc nhìn Lý Triệu Phong thì thở dài.

"Ai dà ! Nói vê hàm lượng dinh dưỡng, nho mẫu đơn của anh quả thật cao hơn so với nho bình thường vài độ, nhưng nho mẫu đơn của vườn trái cây Phong Thiến cao hơn nhiều!"

"Hàm lượng khoáng chất, canxi, kali, phốt pho và các loại vitamin B1 nhiều hơn gấp đôi so với nho thông thường!"

"Nho của Lâm Phong đoạt giải nhất, quả thật không phải hư danhl"

Nghe vậy tất cả mọi người đều sửng sốt.

Nhiều hơn gấp đôi? Loại nho gì mà dinh dưỡng cao như vậy?

Lâm Phong mỉm cười nhận lấy huy chương, anh cầm micro hít một hơi thật sâu.

Anh nhìn mọi người bên dưới, cất giọng mạnh mẽ đầy khí phách: "Trái cây của vườn trái cây Phong Thiến chúng tôi tin rằng có thể cung cấp cho các vị trái cây tươi ngon nhất! Xin hãy tiếp tục quan tâm đến chúng tôi!"

Sau khi anh nói xong, bên dưới vang lên một tràng pháo tay nồng nhiệt!

Khi Lâm Phong bước xuống sân khấu, Tiểu Trương cũng nở nụ cười thật tươi với anh.

Lý Triệu Phong quan sát Lâm Phong với vẻ mặt khiếp sợ và nghi ngờ.

Nho mẫu đơn anh ta trồng có thể đạt đến trình độ đó ư? Anh chàng này rốt cuộc đến từ đâu?

Triển lãm nho vẫn tiếp tục.

Vì anh giành được giải nhất nên có nhiều phóng viên đến tham quan, nhưng tất cả đều là kênh nông nghiệp, hoặc liên quan đến nông nghiệp.

Lâm Phong nhìn vào ống kính, mỉm cười hơi mất tự nhiên.

"Xin hỏi tên vườn trái cây của anh có ý nghĩa gì không?" Một phóng viên đặt câu hỏi với anh.

Lâm Phong sửng sốt một lúc, sau đó nhìn vào camera, nghiêm túc trả lời: "Tôi là một người cha đơn thân, tên của vườn cây ăn trái này được ghép từ chữ trong tên của tôi và con gái tôi,

Nhắc tới Lâm Thiến Thiến, vẻ mặt Lâm Phong bỗng nhiên hiện ra ý cười.

"Bé tên là Thiến Thiến, một bé gái vô cùng đáng yêu."

Các phóng viên hỏi Lâm Phong hết cái này đến cái kia, mãi đến hơn một giờ sau mới để anh rời đi.

Sau khi ngồi vào chiến Wuling Hongguang của mình, bật máy điều hòa trong xe, Lâm Phong lấy khăn giấy ra lau mồ hôi trên trán.

Đệm ngồi bị ánh nắng mặt trời làm nóng lên, anh dội ít nước trong ấm đun nước ra để hạ nhiệt, lúc này anh mới thấy cả người thoải mái dễ chịu.

Lâm Phong đậu xe ở một nơi tương đối hẻo lánh, là ở trong một con hẻm nhỏ, bên ngoài có rất nhiều sạp hàng, bán hoa, nước trái cây...

Những người bày sạp hàng chủ yếu đều là hướng đến triển lãm nông nghiệp này, chỉ kinh doanh tạm thời, họ phải tìm mọi cách để trốn tránh quản lý đô thị.

Lâm Phong cảm thấy rất nóng, vì vậy anh quyết định xuống xe mua một chai nước đông lạnh để uống.

Vừa bước đến bên cạnh bác gái đang đẩy chiếc tủ lạnh nhỏ bên đường, bỗng nhiên cánh tay anh bị ai đó túm lấy.

"Người anh em, he he, muốn mua hạt giống à?”

Giọng cười của y rất thô tục, Lâm Phong nhíu mày quay đầu lại.

Người tóm cánh tay anh là một người đàn ông khoảng 50 tuổi.

Ông ta vác đòn gánh trên vai, mặc chiếc áo ba lỗ màu trắng, bẩn đến mức không nhìn ra được màu sắc ban đầu, bên dưới mặc chiếc quần ống rộng, chân đi dép lê, trên dép dính rất nhiều bùn.

Xuất hiện ở thành phố Thượng Hải với bộ dạng bẩn thỉu như thế này, chắc hẳn gã đã chạy khắp nơi trong các khu vườn nông nghiệp và công trường xây dựng.

Lâm Phong thấy ông ta giữ chặt mình, anh tưởng ông ta muốn xin tiền, vừa định thò tay vào túi lấy mấy đồng xu ra thì bị ông ta ngăn lại.

"Người anh em, tôi không phải xin ăn! Đừng hiểu lâm!"

Tề Vân Hải nghiêm túc nói, thuận tiện lấy trong túi ra một điếu thuốc, châm lửa nhàn nhã hút.

Lâm Phong nhìn dáng vẻ của ông ta, ngược lại càng thêm tò mò.

"Chú nói chú bán hạt giống? Là hạt giống gì vậy?"

Túi nylon chứa đầy những hạt giống màu nâu đen, không thể phân biệt được chúng là hạt gì.

"Đây chính là hạt giống của gỗ Hoàng Hoa Lê Hải Nam thượng phẩm và hạt giống gỗ tử đàn! Đều là tổ tiên tôi truyền lại từ đời này sang đời khác! Bảo đảm là giống có nhiều tinh dầu, vân gỗ mặt quỷ, là giống cực kỳ quý!"

Gỗ Hoàng Hoa Lê Hải Nam, gỗ tử đàn lá nhỏ là những loại cây cực kỳ quý.

Trong các loại gỗ thì Hoàng Hoa Lê Hải Nam được xưng là hoàng kim, không phải là nói suông!

Huống chỉ, lúc trước Lâm Phong mua nhà là nhờ bán chín khúc gõ, hiện tại nghe nói có bán hạt giống, hơn nữa còn là hạt giống chính hiệu có lượng tinh dầu lớn, anh lập tức có hứng thú!

"Hạt giống của chú tính giá thế nào?" Lâm Phong tò mò hỏi ông ta.

Hạt giống tốt như vậy chắc giá cũng không rẻ! Nhưng anh không ngờ ông ta cười ha ha, đưa một ngón tay với Lâm Phong.

"Một trăm tệ?" Lâm Phong nhíu mày hỏi.

Anh nghĩ thâm một trăm tệ tuy rằng khá đắt, nhưng so với giá trông ra thì cũng không đáng là bao.

Tề Vân Hải lắc đầu, híp mắt cười nhìn Lâm Phong.

"Một ngàn tệ, có đắt quá không vậy, chú..."

"Không phải, không phải."

Tề Vân Hải vội vàng ngắt lời Lâm Phong, sau đó nghiêm túc nói: 'Ý của tôi là một hạt giống giá một tệ!"

Lâm Phong sững sờ, vẻ mặt trở nên kỳ quái.

Anh luôn có thói quen tiết kiệm, nhưng anh cũng hiểu được đạo lý tiền nào của nấy!

Ông chú này không phải là lừa đảo đấy chứ?
Bình Luận (0)
Comment