Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 76 - Chương 76: Chuyện Xưa Của Tề Vân Hải

Chương 76: Chuyện xưa của Tề Vân Hải Chương 76: Chuyện xưa của Tề Vân HảiChương 76: Chuyện xưa của Tề Vân Hải

Hoàng Hoa Lê Hải Nam giá một tệ một hạt giống, còn xưng là hạt giống chính thống nhất?

Lâm Phong nhíu mày, nghi ngờ nhìn ông chú, sau đó do dự hỏi: "Hạt giống của chú không phải giả đấy chứ? Chú xác định hạt giống trồng ra là Hoàng Hoa Lê Hải Nam?"

Tề Vân Hải nghe Lâm Phong nghi ngờ hạt giống của mình thì trở nên lo lắng!

"Cậu không tin thì cứ đi hỏi, tổ tiên của Tê Vân Hải tôi nhiều đời làm nghề mộc, nhiều nội thất được gọi là đỉnh cao làm từ gỗ Hoàng Hoa Lê Hải Nam, lưu truyền ở Thượng Hải đều do tổ tiên của Tề Vân Hải tôi làm ra đấy!"

"ý của chú là tổ tiên của chú nhiều đời đều làm nghề mộc?" Lâm Phong không thể không hỏi lại ông chú.

Tề Vân Hải kiêu ngạo ưỡn ngực lên: "Đương nhiên!"

Lâm Phong im lặng một lúc, suy nghĩ xem chuyện này là thật hay giả.

Không vì cái gì khác, một tệ một hạt giống, giá thực sự rẻ hơn anh tưởng tượng nhiều.

Giá càng rẻ thì hàng hóa sẽ không tốt, đặc biệt đối với loại hạt giống quý giá này.

"Cắt! Tề Vân Hải, thôi tôi xin! Ông bán hạt giống ở đây bao nhiêu năm rồi? Đừng kiếm chuyện lừa gạt người ta nữa!"

Ngay lúc Lâm Phong đang do dự, thì bà chủ trung niên cửa hàng hoa bên cạnh bước ra.

Bà chủ mang theo vẻ mặt xem náo nhiệt đi tới, ánh mắt khinh thường nhìn Tề Vân Hải. "Chàng trai trẻ, để tôi nói cho cậu biết, ông ta là kẻ lừa gạt! Ông ta bán hạt giống gọi là Hoàng Hoa Lê Hải Nam gì đó ở Thượng Hải năm năm rồi! Những người biết cũng đều không mắng ông ta! Tất cả đều bị ông ta lừa gạt!"

Bà ấy nói xong thì nhổ nước bọt, hừ mũi nói: "Tê Vân Hải này ấy à, tâm xấu xa đấy!"

"Bà nói bậy cái gì đó! Ai lừa gạt chứ? Bà còn dám nói hạt giống tôi bán không phải là thật nữa?!"

Tê Vân Hải sốt ruột!

Lâm Phong cũng thấy hơi tò mò.

"Hạt giống của ông ta là giả ư? Nếu là giả sao không ai báo cáo ông ta?"

Bán hàng giả là tội không nhỏ ở Thượng Hải!

"Là hạt giống thật."

Bà chủ gật đầu nói: "Lời ông ấy nói là thật."

Nghe bà chủ nói Lâm Phong càng nghi ngờ hơn.

Theo lý mà nói, tổ tiên nhiều đời làm nghề mộc mỹ nghệ, hơn nữa còn là loại gỗ cao cấp như Hoàng Hoa Lê Hải Nam, sao lại nghèo như vậy?

Hình như nhìn ra Lâm Phong nghỉ ngờ, vẻ mặt của Tề Vân Hải uể oải, nói với Lâm Phong: "Chàng trai trẻ, đừng nhìn tôi như vậy, tổ tiên nhà tôi thực sự làm nghề này." Tê Vân Hải chậm rãi nói.

"Gia đình tôi bắt đầu làm nghề mộc từ thời nhà Minh, nhà Thanh, khi đó ông bà của tôi đã làm ra chiếc ghế thái sư cho Vương phủ, rất có giá trị! Lúc đó ông bà của tôi liền suy nghĩ, tổ tiên từ đời này sang đời khác đều làm nghề mộc không thể dựa vào việc mua gỗ để kiếm sống được, thế là nhà tôi tự trồng cây..."

Tê Vân Hải không biết đã nói bao nhiêu lần về quá khứ của gia đình mình.

Lâm Phong cũng đại khái đoán ra được đầu đuôi sự việc. Hóa ra vào thời nhà Minh và nhà Thanh, giấc mơ của tất cả những người thợ thủ công là làm đồ nội thất bằng gỗ cao cấp như Hoàng Hoa Lê Hải Nam và gỗ tử đàn.

Có thể tự tay mình hoàn thành một món đồ thủ công bằng gỗ Hoàng Hoa Lê hay gỗ tử đàn, đây là chuyện mà bao nhiêu thợ thủ công tha thiết ước mơ?

Chỉ là gỗ Hoàng Hoa Lê Hải Nam và gỗ tử đàn cực kỳ khó sản xuất, có thể sử dụng chế tạo đồ nội thất rất ít, đặc biệt là những loại có hoa văn đẹp, nhiều tinh dầu, cơ duyên gặp được rất khó!

Vì vậy gỗ Hoàng Hoa Lê Hải Nam và gỗ tử đàn tốt, vào thời điểm đó là cực kỳ khan hiếm, cung không đủ cầu!

Tổ tiên của Tề Vân Hải có cái nhìn nhạy bén, tay nghề của họ không thể bị đứt đoạn, vì vậy họ không thể trông cậy vào việc đi thu mua gỗ khắp nơi.

Vì thế họ ký hợp đồng bao thầu một ngọn núi lớn ở Vân Nam, và bắt đầu trồng Hoàng Hoa Lê Hải Nam.

Hơn nữa đều là những hạt giống hạng nhất được tuyển chọn đặc biệt, vân gỗ hình mặt quỷ, nhiều tinh dâu, mùi thơm cực nồng.

Tề gia của một trăm năm sau nổi tiếng khắp triêu đại nhà Thanh, đạt tới thời kỳ đỉnh cao.

Tề gia lúc bấy giờ có thể được coi là một gia đình thợ thủ công của toàn bộ triều đại nhà Thanh, biết bao nhiều đồ thủ công mỹ nghệ đều được làm ra từ Tề gia.

"Ông nội tôi nói, khi còn bé ông cụ đã từng sờ qua Hoàng Hoa Lê Hải Nam cực phẩm, nhưng tôi thì cả đời chưa từng thấy qua! Gỗ bây giờ chất lượng không cao, nói cho cùng là hạt giống không tốt!?"

Tề Vân Hải nhìn hai túi nylon lớn mà ông mang theo, nói với vẻ mặt phức tạp: "Những thứ này đều là hạt giống Hoàng Hoa Lê Hải Nam cực phẩm, chàng trai trẻ, tôi thật sự không lừa cậu!"

Ông ấy không nói dối. Đây là cảm nhận đầu tiên của Lâm Phong.

Nỗi buồn và sự mất mát đó không thể nào là diễn được. Những thăng trâm ấy thật sự khiến người khác thổn thức.

"Hạt giống là thật, nhưng đều là hạt giống chết, căn bản vô dụng!"

Bà chủ vừa cắn hạt dưa vừa khịt mũi nói: "Chàng trai trẻ, chuyện ông ta kể là thật, nhưng hạt giống của ông ta bán nhiều năm như vậy, không ai có thể trồng ra được! Lúc trước tôi cũng mua một trăm hạt giống của ông ta, nhưng không một hạt nào nảy mầm! Cậu nói xem không phải lừa đảo thì là cái gì?!"

Tề Vân Hải nghe vậy tức giận không nói nên lời!

Ông vội lấy chiếc liềm nhỏ mang theo bên người, lấy trong túi nylon ra một hạt giống, cắt đôi ra.

"Bà nhìn xem, chỗ cắt ra đều có nước! Vẫn còn sống nha! Bà không thể ngậm máu phun người được!" Ông ấy tức giận nói.

Lâm Phong cũng nhạy bén nắm bắt mấu chốt vấn đề này.

"Vậy tại sao chú không tự mình trông Hoàng Hoa Lê Hải Nam? Nếu chú trồng từ thế hệ ông nội chú thì sẽ không lâm vào tình trạng như bây giờ."

Lâm Phong quan sát chăm chú Tề Vân Hải. Chẳng trách anh luôn cảm thấy kỳ lạ.

Hóa ra là vậy. Một túi hạt giống lớn như vậy, nếu ông nội của Tề Vân Hải bắt đầu trồng chúng, chẳng phải bây giờ chúng đã trưởng thành rồi sao?

Làm sao có thể lưu lạc đến nỗi đi bán hạt giống chứ?

Sắc mặt của Tề Vân Hải trắng bệch, xanh mét rồi tái nhợt, cuối cùng giống như một quả bóng xì hơi, bất đắc dĩ xòe hai tay ra.

"Là do ông nội của tôi!" Ông ấy cười khổ, kể hết sự tình cho Lâm Phong nghe.

"Khi ông bà nội tôi trông cây có đặt ra quy tắc, trồng bao nhiêu cây và chặt bao nhiêu cây, nhất định phải lưu lại một trăm cây cho con cháu đời sau, bao nhiêu tiền cũng không bán!"

"Sau đó đất nước có chiến tranh, trước tình thế bắt buộc, tiền trong nhà bị cướp hết, mọi người đói đến da bọc xương, trước khi lâm chung ông cố tôi mới nói cho ông nội biết nơi trồng một trăm gốc Hoàng Hoa Lê Hải Nam cực phẩm, bảo ông nội đừng tùy tiện sử dụng, chờ ba mươi năm sau, là có thể chặt được."

Tề Vân Hải thở dài, dụi mắt cười khổ.

"Ông nội tôi đã canh giữ suốt 20 năm, dẫn theo cha tôi đến ở Vân Nam, cực khổ gì đều vượt qua được, nhưng không ai nghĩ rằng trận lụt năm đó sẽ khiến bà tôi chết đói, ông nội tôi không cầm lòng được, động đến những cái cây đó, mà một khi đã động đến rồi thì không dừng lại được, không chỉ một trăm cây đó mà những cây con đều bị ông tôi chặt bán hết."
Bình Luận (0)
Comment