Nông Dân Làm Giàu Gà Trống Nuôi Con (Dịch Full)

Chương 78 - Chương 78: Cao Hơn Để Kiếm Tiền Nuôi Ba Ba

Chương 78: Cao hơn để kiếm tiền nuôi ba ba Chương 78: Cao hơn để kiếm tiền nuôi ba baChương 78: Cao hơn để kiếm tiền nuôi ba ba

Đầu tiên Lâm Phong tìm hai cái chậu nhỏ, đổ đầy đất vào đó, sau đó lấy ra mười hạt Hải Nam hoàng hoa lê, thả toàn bộ vào trong nước Linh Tuyền rửa sạch, đợi thấm đủ nước, lúc này mới chia số hạt giống thành hai phần, nhẹ nhàng đặt vào lớp trên cùng trong chậu nhỏ.

Cuối cùng, rắc thêm một lớp đất, phủ bông lên trên, dùng màng ni lông bọc lại, chọc vài lỗ nhỏ là xong.

"Bước tiếp theo chính là chờ bọn mày nảy mầm! Ganh đua đi nào!"

Lâm Phong vỗ tay cười nói.

Sau đó, anh đặt hai cái chậu nhỏ bên cạnh nước linh tuyền, cầm lấy quả nho, lắc mình ra khỏi không gian.

Ngồi ở trên sô pha, tự mình rửa nho, rót một ly nước, Lâm Phong bắt đầu mở điện thoại di động, xem lướt qua vùng ngoại thành gần thành phố Thượng Hải có cho thuê đất trồng trọt hay không.

Tìm một mảnh đất trông trọt ở ngoại thành thành phố Thượng Hải, có thì có đấy, chỉ là tiền thuê thật sự quá cao.

Lâm Phong cau mày đọc xong, cuối cùng vẫn là đóng trang lại.

Năm nay riêng tiền thuê nhà mấy trăm ngàn, còn cần tìm nhân công, dựng nhà kho, các loại trang thiết bị hiện đại, đối với Lâm Phong mà nói, cái được không bù được cái mất.

Hơn nữa, anh ta trên danh nghĩa trồng vườn, chỉ để phòng ngừa ngăn không để những người quan tâm điều tra thôi.

Chỉ phí này là không cần thiết.

"Đinh đông!" Ngay khi Lâm Phong vừa định tắt điện thoại, WeChat đột nhiên rung lên.

Anh mở ra, phát hiện là chú hai của anh gửi tin tới.

Chú hai: "Tiểu Phong, cuộc sống ở thành phố Thượng Hải thế nào? Chú hai sắp đến thành phố Thượng Hải thăm em gái con, chú định ghé qua thăm con! Mang ít đu đủ ở nhà cho con và Thiến Thiến ăn!"

Lâm Phong sửng sốt.

Anh đã ra ngoài kiếm sống từ khi rất nhỏ và hiếm khi liên lạc cùng người thân ở quê nhà.

Có lẽ là bởi vì anh còn trẻ lòng tự tôn luôn mạnh mẽ, luôn cảm thấy chú bác trong nhà xem thường anh, một người mồ côi không cha không mẹ.

Nhưng giờ đây khi đã trưởng thành hơn, đã làm cha, cũng chịu đựng qua những đòn roi nặng nề của xã hội, trong lòng anh không còn oán hận như vậy nữa.

Lâm Phong suy nghĩ một lúc và trả lời một tin nhắn.

"Tốt quá, chú hai khi nào thì tới? Cháu đi đón chú."

"Chiêu ngày mail"

Lâm Phong hẹn gặp lại chú hai của mình, rồi tắt điện thoại.

Anh thật sự không có nhiều ấn tượng lắm đối với thân phận con gái nhỏ của nhà cậu hai mình, dù sao từ nhỏ đã rời đi.

Chỉ là thỉnh thoảng nghe người nhà nói qua, hình như là em ấy đã trúng tuyển Học viện Ngoại ngữ Quốc tế ở Thượng Hải, hơn nữa trường này được hỗ trợ bởi chính phủ, em ấy đạt được thành tích rất tốt.

Hình như em gọi là Lâm Dao.

Lâm Phong không có tiếp tục nghĩ nhiều, anh thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ra ngoài mua thức ăn.

Lúc này, anh cần mua thêm hạt giống rau, trồng rau ở vùng biên không gian để Thiến Thiến có thể ăn nhiều rau hơn.

Sau khi đến chợ bán thức ăn, Lâm Phong đi tìm một số quầy hàng của người già ở địa phương.

Bởi đồ ăn ở những quầy này đều là sản vật địa phương, về cơ bản là tự trồng, không dùng nhiều phân bón chứ đừng nói đến thuốc trừ sâu.

Khỏe khoắn và tươi mới.

Anh đã mua một bó cây giống cải xanh Thượng Hải, lại mua cây giống cà chua, và cuối cùng là một ít mầm rau chân vịt.

Trong không gian còn có cà cùng ớt, những cây này ra quả rất nhiều, tạm thời không thể ăn hết.

Rau như vậy đủ rồi.

Kế tiếp là nên mua một ít thịt.

Lâm Phong vốn muốn mua một ít thịt lợn và cá, thế nhưng nghĩ mấy thứ này thực sự chán ngấy.

Anh ấy quyết định mua một ít tôm rảo đất.

Bước đến gian hàng hải sản, những chú tôm càng tươi rói đang nhảy nhót vui vẻ trong bể nước trắng xóa, đầu rất lớn, con nào con nấy to bằng 2 phần 3 lòng bàn tay.

Với thân hình màu xanh nhạt, thịt hơi trong suốt và bộ râu dài trông rất bắt mắt.

Lâm Phong lập tức quyết định mua chúng về làm món tôm trắng luộc, món ăn bổ dưỡng và bổ sung canxi tuyệt vời.

"Ông chủ! Tôm này bán thế nào?"

Lâm Phong ngẩng đầu hỏi.

"Anh chọn là tôm to ngon đấy, để rẻ cho anh, ba mươi tám tệ!" Lâm Phong nói: "Vậy cho tôi một cân.

"Có luôn đây!"

Nhìn thấy ông chủ cầm một cái túi ni lông đi tới, Lâm Phong cau mày nói: "Chớ bán hàng gian dối, để tôi dùng rổ, túi nhiều nước thế kia, nặng."

Những người bán hải sản luôn thích đóng gói hải sản trong những chiếc túi ni lông dày màu đỏ, túi ni lông này cực kỳ nặng, cũng là một trong những mánh lới làm ăn giống như dây buộc cua vậy.

Không phải là anh không bỏ ra được số tiền này, mà anh không muốn bị lợi dụng.

Ông chủ thấy Lâm Phong là người có nghề, nên cười cười, lập tức đổi cái rổ, rồi bốc tôm ra.

"40 tệ, như vậy được không?”

Lâm Phong gật đầu, sau đó kêu ông chủ cho một ít nước để tôm không chết, thanh toán tiền, mang theo tôm đi mua thêm ít hành, gừng và tỏi.

Liếc nhìn thời gian, đã bốn giờ rưỡi, cũng là lúc Thiến Thiến tan học.

Anh ấy đặt tất cả vào không gian, sau đó lái xe mini Hồng Quang đến nhà trẻ Lam Thiên để đón Thiến Thiến.

Thiến Thiến khoác chiếc cặp sách nhỏ, tóc thắt bím, nhún nhảy đi về hướng Lâm Phong, từ xa nở một nụ cười thật tươi với Lâm Phong.

"Ba bai"

Thiến Thiến với đôi chân ngắn cũn cỡn, lật đật chạy tới, lao vào vòng tay của Lâm Phong.

"Ai! Hôm nay Thiến Thiến thật là xinh đẹp!"

Lâm Phong cười cười, nhéo nhéo khuôn mặt của cô con gái nhỏ, anh nói: "Hôm nay ba ba mua tôm cho Thiến Thiến, Thiến Thiến có thích ăn tôm không nè?" "Thích thích! Thiến Thiến thích ăn tôm !"

Thiến Thiến dùng mái đầu xù của mình, cà cà vào cổ Lâm Phong, nói với giọng trẻ con: "Cô giáo nói rằng ăn tôm có thể tăng chiều cao! Thiến Thiến muốn tăng chiều cao!"

"Tại sao con lại muốn phát triển chiều cao?"

Lâm Phong tò mò hỏi trong khi gỡ chiếc cặp sách nhỏ của Lâm Thiến Thiến xuống.

Con gái nhỏ của ba ba còn chưa chơi đủ, sao lại muốn cao lên nào?

"Bởi vì khi cao lớn có thể kiếm tiên, Thiến Thiến có thể nuôi ba bal"

Động tác của Lâm Phong hơi dừng lại, trong lòng cảm thấy ấm áp, anh dùng sức hôn lên gò má cô con gái nhỏ, sau đó cười nói: "Tốt rất tốt, ba ba chờ Thiến Thiến kiếm tiền! Thiến Thiến giỏi quái!"

Đương nhiên, Lâm Phong không trông cậy Thiến Thiến có thể kiếm tiền nuôi mình!

Nhưng đây là mục tiêu của con gái nhỏ, anh không thể dội gáo nước lạnh, chỉ cần Thiến Thiến vui vẻ hạnh phúc, chính là điều anh cả đời theo đuổi.

Từ Mạn Lệ cắn cắn môi, liếc nhìn Lâm Phong, quyết định đi tới giải thích.

"Cô giáo Lệ có chuyện gì sao?”

Khi Lâm Phong nhìn thấy Từ Mạn Lệ đứng trước mặt mình, với dáng vẻ do dự và áy náy, trong lòng anh cũng biết rằng, đó hẳn là vì những chuyện đã xảy ra trong hai ngày qua.

Chỉ là, anh thực sự không quan tâm đến nó.

"Cha mẹ tôi đã nghiêm khắc với tôi từ khi tôi còn rất nhỏ, bọn họ cũng chỉ muốn điều tốt cho tôi. Anh chớ để ý nhé!"

Từ Mạn Lệ cắn môi nói. Lâm Phong xoa xoa mi tâm, đặt Thiến Thiến xuống đất, sau đó mở khóa xe từ xa.

Anh nói với Thiến Thiến: "Con vào trong xe đợi ba ba đi, trong xe có nho, con vừa ăn vừa đợi ba ba một lát, ba ba sẽ tới ngay.'

Lâm Thiến Thiến hiểu ý gật đầu, rồi chạy về phía xe, thấy con gái lên xe, Lâm Phong mới quay sang nhìn Từ Mạn Lệ, vẻ mặt hơi nghiêm lại.

Mặc dù tính tình anh tương đối thẳng, nhưng anh ấy vẫn nhận thấy một số điều.

Từ Mạn Lệ có thể đã nảy sinh những tình cảm khác với mình.

Thành thật mà nói, Từ Mạn Lệ rất tốt với Thiến Thiến, cô ấy lại là giáo viên mẫu giáo, cũng rất kiên nhẫn.

Lời chú thích của dịch giả,

Tôm rảo đất hay còn gọi tôm bạc đất một loại tôm nhỏ thuộc họ tôm he.

Tôm trắng luộc là tên món ăn nghe đơn giản nhưng là món ăn đêm nổi tiếng vùng Quảng Đông, Trung Quốc. Món ăn được chế biến từ tôm nhúng nước sôi và ăn kèm với vỏ. Sau đó, chấm tôm ăn với nước tương. Khi kết thúc, mọi người rửa tay trong một bát trà ấm.

Hết chú thích.
Bình Luận (0)
Comment