Chương 119: Đất hoang biến thành ruộng tốt không phải nằm mơ
Đoàn người về đến nhà, Lưu thị còn kinh ngạc tại sao lại có nhiều người như vậy.
“Nương, đây là hạ nhân mới mua của nhà chúng ta.”
Hạ nhân? Toàn bộ? Nhà bọn họ sao lại mua người? Không phải nói thuê người làm công ngắn, dài hạn sao? Hơn nữa vừa mua đã mua nhiều như vậy! Nhưng nàng cũng không giáp mặt hỏi rõ ràng.
“Hiện tại chúng ta nhận người trước, phân công công việc một chút, sau đó an bài chỗ ở cho bọn họ, ngày mai bắt đầu làm việc.”
Hai nhà lần lượt hành lễ với gia đình Hiểu Nhi rồi tiến hành tự giới thiệu.
Hiểu Nhi liền nói ra dự định của nàng trước đó cho mọi người. Sau khi an bài xong công việc cho từng người, Lưu thị liền sắp xếp cho bọn họ ở nhà ngang tiền viện, ngày mai mới bắt đầu làm việc.
Cả gia đình trở lại hậu viện, Thẩm Thừa Diệu mới giải thích với Lưu thị, “Việc trong nhà càng ngày càng nhiều, ngươi mỗi ngày đều phải thức khuya dậy sớm cũng làm không hết, hơn nữa ba đứa Duệ Nhi đọc sách cũng cần phải có thư đồng mới thuận tiện, cho nên liền mua này người về.”
“Cũng được!” Lưu thị gật đầu, bản thân nàng cũng có cảm giác khi lo liệu không hết quá nhiều việc, hơn nữa càng ngày càng lực bất tòng tâm.
—
Tạ An, người đã làm trang đầu nhiều năm có đôi khi không rõ vị chủ nhân mới của mình tại sao luôn bảo hắn làm một số chuyện mà người khác đều sẽ không làm.
Giống như hôm nay, Hiểu Nhi sai Tạ An hỗ trợ chuyển hai bao hạt thóc từ dưới hầm lên trên, đây là trước đó nàng tìm cớ lấy hạt giống lúa nước ra từ trong không gian.
“Tạ quản sự, ngươi đem hai túi lúa giống này đặt ở bồn gỗ dùng nước trong lu này ngâm.”
“Đại tiểu thư, hạt giống này đều ngâm mình ở trong nước sẽ không hư sao!” Những hạt lúa giống này còn tốt hơn cả những loại hắn từng gặp qua, nếu hỏng rồi, khi tới đầu xuân không thể trồng, vậy rất đáng tiếc.
“Sẽ không, ta chuẩn bị dùng để ươm mạ, đêm nay ngươi phải vớt những hạt lúa giống này lên, dùng những túi nhỏ chia thành thành hai mươi túi, sau đó đặt ở trong phòng bếp, nơi đó tương đối ấm áp, có lợi cho sự nẩy mầm.”
“Ươm mạ là cái gì? Còn có những hạt thóc này mà nẩy mầm thì vô dụng, hiện tại thời tiết còn lạnh như vậy, còn chưa thể trồng ra ngoài ruộng, nếu không chúng nó sẽ chết cóng.”
“Sẽ không, hai ngày trước không phải để các ngươi mở ra hai mươi luống đất thật phì nhiêu sao? Những hạt thóc này nẩy mầm sau đó sẽ gieo giống vào chỗ đất đó, sau đó mỗi luống đất đều phải đắp lên một tầng rơm rạ thật dày để giữ ấm là được.” Không biết xe chở nước đã làm xong chưa, nếu không đến lúc đó chỗ đất này cần tưới lại phiền toái, Hiểu Nhi nghĩ thầm.
Như vậy cũng được? Mấy luống đất kia sao có thể trồng hết nhiều hạt giống như vậy? Quá dày, đến lúc đó không gian sinh trưởng cho mạ cũng không có! Phương pháp trồng như vậy hắn chưa từng nghe nói qua, càng đừng nói gặp qua, đúng là gây chuyện rồi, Tạ An yên lặng lắc đầu.
Nhưng chủ nhà đã phân phó, Hiểu Nhi cô nương bảo làm như thế nào thì làm như thế là được, không cần lo lắng làm sai, vì thế hắn liền không nói nữa, chỉ cho rằng chủ nhà là muốn cho Hiểu Nhi cô nương chơi chút, nhưng hành vi như vậy quá lãng phí!
“Hiểu Nhi cô nương, lão gia nói, cữu lão gia đưa nước xe lại đây, để ngươi đi nhìn xem đặt ở đâu thì tốt!” Đỗ quyên đi đến nói với Hiểu Nhi, nàng là con gái Tạ An, năm nay mười tuổi, lớn lên phổ thông chút, chính là làm người nháy mắt có thể quên tướng mạo, nhưng làm người thông minh cơ trí, ứng biến tốt, hiện tại là nha hoàn của Hiểu Nhi.
Hiểu Nhi nghe xong ánh mắt sáng lên, cuối cùng thì cũng làm xong, “Ta lập tức qua đây!”
Sau đó lại nói với tạ an: “Tạ quản sự, ngươi ngâm hết lúa giống xong, cũng nhanh chân qua đó hỗ trợ!”
“Vâng.” Tuy rằng không nỡ, nhưng Tạ An vẫn nhanh chân nhanh tay, đau lòng mà đem tất cả lúa giống ngâm vào trong nước.
Hiểu Nhi nhìn vẻ mặt hắn đau như cắt thịt, trong lòng buồn cười, nhưng cũng không giải thích, sự thật sẽ chiến thắng lí lẽ, đến lúc đó hắn sẽ biết phương pháp gieo trồng của nàng tốt!
Nàng mang theo Đỗ Quyên vội vàng chạy về phía hai ngọn núi hoang.
Lúc này trên đất hoang, mấy đứa ở và thợ mộc hợp sức đem xe chở nước lắp ráp theo bản vẽ, Hiểu Nhi nhìn linh kiện xe chở nước trong lòng có chút kích động.
Hiểu Nhi lại đến phía sau núi hoang xem xét lại con sông ở đó một lần nữa, xác định chỗ để hai chiếc xe chở nước, mới đi trở về.
Sau đó, Thượng Quan Huyền Dật từ xa xa đón ánh mặt trời chói chang tản bộ đi tới, phía sau là Tiểu Phúc Tử đang chạy chậm nỗ lực vì hắn che nắng, Hiểu Nhi nhịn không được lộ ra tươi cười.
Thẩm Thừa Diệu thấy Thượng Quan công tử đến, vội vàng thi lễ, những người khác thấy chủ nhà đều hành lễ, bản thân mình càng không dám chậm trễ, cũng vội vàng buông việc trong tay mà hành lễ.
Hiểu Nhi cũng vén áo thi lễ.
Sau khi Thượng Quan Huyền Dật miễn lễ, chỉ vào xe chở nước mà bọn họ đã đặt được khá tốt hỏi, “Đây là?”
“Đây là xe chở nước, một lát nữa ngươi sẽ biết có ích lợi gì.” Hiểu Nhi tỏ vẻ bí mật. Thật ra xe chở nước ở Trung Quốc cổ đại đã có, gọi là guồng nước, tuy không giống với loại ống xe hiện tại này, nhưng chính là guồng nước đầu tiên, ở triều đại này cũng không biết tại sao lại chưa xuất hiện bao giờ.
Hoặc là do bánh xe lịch sử, khi đang xoay chuyển, có một số đồ vật cũng theo đó mà bị mất.
Thượng Quan Huyền Dật nhìn gương mặt nhỏ xinh đáng yêu kia của Hiểu Nhi ra vẻ thần bí tươi cười, vẻ mặt lạnh lùng cũng nhu hòa không ít, môi nhẹ nhấp, người quen thuộc liền biết hiện tại tâm trạng của hắn rất tốt.
Xe chở nước? Thượng Quan Huyền Dật đặt dấu chấm hỏi trong lòng, hắn cúi đầu nhìn bản vẽ trên mặt đất, xe ngựa là ngựa kéo xe, xe bò là bò kéo xe, xe chở nước thì sao? Nước kéo xe sao? Dòng nước chảy qua cái đồ vật tròn tròn này, nếu dòng nước đủ, lực đủ, này xe chở nước sẽ chuyển động, những cái ống trúc đó…… Có chút nước có lẽ sẽ chảy vào ống trúc, nếu xe chở nước tiếp tục chuyển, xoay nửa vòng, nước bên trong có lẽ sẽ chảy ra…… Nghĩ đến đây, nội tâm hắn cũng không nhịn được mà chấn động…… Hắn đã hiểu tác dụng của thứ này.
Lắp ráp xong xe chở nước, mười người tới hợp lực đặt nửa ngày mới đặt xong, Thượng Quan Huyền Dật luyện qua võ công, sức lực lớn, hắn cũng ra tay hỗ trợ.
Cái gọi là tuyết tan đó là mùa xuân, đầu mùa xuân, tuyết trên núi tan chảy xuống, tốc độ so với nước suối chảy bình thường nhanh hơn không ít, xe chở nước dưới tác dụng của dòng nước bắt đầu chuyển động, nước chảy vào con đường thuỷ lợi mà Hiểu Nhi đã thiết kế tốt trước đó, chảy vào đất hoang, chảy vào hồ nước, căn bản không cần nhân lực!
Hạ nhân lắp đặt ống xe đều sợ ngây người, thứ này vậy mà lại dùng như thế này, vậy mảnh đất hoang này, cách ruộng tốt còn xa sao?
Có một số người hai mắt nhìn hai đỉnh núi hoang, có đỉnh núi cũng đào một cái hồ nước, sau đó lại nhìn thoáng qua, còn chưa lắp đặt ống xe kia, thứ này cũng có thể đem vận chuyển nước lên đỉnh núi cao như vậy! Đây quả thực là nghịch thiên!
Thượng Quan Huyền Dật cũng kích động, Mẫn Trạch quốc, có rất nhiều vùng bởi vì vấn đề tưới nước mà hoang phế, có ống xe này, về sau quốc gia bọn họ có thể nhiều hơn bao nhiêu ruộng tốt? Lại có bao nhiêu bá tánh có thể ăn no? Đất hoang thành ruộng tốt không phải là mơ!
Mấy cỗ ống xe còn lại, mọi người phảng phất như tràn ngập năng lượng, sức lực dư thừa, theo địa điểm mà Hiểu Nhi chỉ định, vội vàng mà lắp đặt.
“Đây là ống xe chuyển lên cao, hai cỗ ống xe phối hợp có thể đưa nước lên cao đến hai mươi trượng. Ruộng ở trên núi, đều có thể được tưới.” Hiểu Nhi nhìn người đang làm với khí thế ngất trời mà nói với Thượng Quan Huyền Dật.
Thượng Quan Huyền Dật mắt không chớp mà nhìn bọn họ lắp đặt xe chở nước không trả lời.
“Hiểu Nhi cô nương, ngươi đúng là làm một chuyện lợi nước lợi dân, một chuyện rất tốt!”
Thượng Quan Huyền Dật mắt chớp chớp, còn không phải sao, đúng là lợi nước lợi dân.