Chương 65: Mua cửa hàng
Lúc cơm chiều, Thẩm Thừa Diệu tâm trạng thấp thỏm, chỉ lo ăn cơm, quên gắp đồ ăn.
Hiểu Nhi không nhịn được, “Cha, hôm nay đi nha môn?”
“Ừ, đi, nhưng vẫn không có tin tức.” Thẩm Thừa Diệu phục hồi lại tinh thần, mất mát mà lắc đầu.
Đó chính là không liên quan đến Vận Nhi, mỗi lần đi nha môn hỏi đều không có tin tức, Thẩm Thừa Diệu đều đã quen.
“Vậy cha có gặp được chuyện gì đặc biệt hoặc người hay không?”
“Người hay chuyện gì đặc biệt? Không có a!” Thẩm Thừa Diệu kinh ngạc nhìn Hiểu Nhi.
“Vậy cha có tìm được cửa hàng thích hợp hay không?”
Nghe xong lời này, Thẩm Thừa Diệu nhìn Lưu thị một cái, “Có một nhà bán đồ dùng trong nhà muốn bán, chào giá sáu trăm lượng.”
“Ngươi nhìn ta làm gì? Cửa hàng kia không phải của ta, cảm thấy tốt thì dẫn bọn nhỏ đi xem, thích hợp thì mua, ta không đi, trong nhà không thể không có người.”
“Cửa hàng kia là chỗ đại ca đang làm việc, cửa hàng nếu bán đi, ta lo lắng đại ca nhất thời tìm không được công việc tốt.”
Lưu thị nghe xong cũng bắt đầu lo lắng, nhà mẹ đẻ nàng ruộng không có, đất cũng không, mấy miệng cơm, chủ yếu dựa vào Lưu Mẫn Hồng làm công kiếm bạc ở trong huyện sống qua ngày, nếu đại ca nàng mất việc, vậy nhà mẹ đẻ phải làm sao bây giờ.
“Cửa hàng kia tại sao lại bán, việc kinh doanh không phải vẫn luôn rất tốt sao?”
“Con gái chưởng quầy gả cho một vị đại quan quyền quý, gia đình muốn đến đế đô phát triển cũng muốn gần con gái hơn một chút, liền đem cửa hàng nơi này bán.”
Hiểu Nhi nghe xong trong lòng rung động, theo ký ức nguyên chủ, vị cữu cữu này có tay nghề mộc rất khá, điêu khắc cho ba huynh đệ tỷ muội bọn hắn động vật đều rất tinh xảo và sống động.
“Cha, chúng ta mua cửa hàng kia đi, chúng ta mở cửa hàng gia cụ, con sẽ thiết kế hình thức gia cụ, cữu cữu làm chưởng quầy.”
“Mở cửa hàng gia cụ?” Thẩm Thừa Diệu và Lưu thị liếc nhau.
“Nhưng chúng ta cũng không hiểu biết về đồ nội thất, ta cũng không biết nghề mộc.” Hắn không hiểu gì, chuyện cửa hàng sẽ không giúp được gì.
“Cữu cữu biết là được, cha, nhà của chúng ta về sau chắc chắn sẽ mở càng nhiều cửa hàng, cha không cần hiểu hết mọi thứ, cha chỉ cần biết nhìn người, biết dùng người là được. Nếu mọi thứ cha đều tự mình ra trận, vậy cho dù cha có thuật phân thân cũng không thể ra sức!”
“Cữu cữu làm ngựa gỗ cho con rất giống thật!” Trước kia món đồ chơi duy nhất của Cảnh Hạo là con ngựa gỗ nhỏ mà Lưu Mẫn Hồng làm cho hắn.
Thẩm Thừa Diệu cũng cảm thấy tay nghề của cữu huynh không tồi, “Ngày mai ta đi hỏi ý kiến của hắn một chút.”
“Mua cửa hàng xong trước rồi lại hỏi cũng được.” Cửa hàng này bọn họ cũng quen thuộc, bọn họ đã từng đến cửa hàng tìm Lưu Mẫn Hồng.
“Đúng vậy, phải mua cửa hàng.” Cửa hàng kia nằm ở con phố tốt, bởi vì buôn bán đồ nội thất, diện tích cũng lớn, hơn nữa còn có hậu viện. Hậu viện chính phòng có bốn gian, đông tây sương phòng bốn gian, với hai căn phòng áp mái, một dãy nhà sau, vì là cửa hàng nội thất, sân rất lớn, đủ không gian để làm nghề mộc.
Sáng sớm ngày thứ hai, Lưu Mẫn Hồng tới đây, bây giờ hắn không có việc làm, trở lại trong thôn mới một ngày, mẫu thân và nương tử vẻ mặt chán chường không muốn ăn, chính hắn lại không lo lắng, người có tay nghề đi đến đâu cũng không sợ chết đói, ban đầu định nghỉ ngơi hai ngày lại vào thành tìm việc, nhưng vừa nghe nói nhà muội muội đang xây nhà, lập tức thu thập tay nải tới đây hỗ trợ.
Lưu Mẫn Hồng vừa đến thôn đầu liền gặp được đang muốn hướng trong huyện đi Thẩm Thừa Diệu.
“Đại ca sao lại tới đây?”
“Gần đây ta rảnh, nghe nói nhà các ngươi xây nhà, liền tới đây giúp đỡ.”
“Đúng lúc, ta vừa mới chuẩn bị vào trong huyện mua cửa hàng mà trước kia ngươi làm việc, chúng ta cùng đi đi, trùng hợp ta có việc muốn thương lượng với ngươi.”
Nghe xong, Lưu Mẫn Hồng chấn động, nhà tỷ phu khi nào thì có tiền như vậy, vậy mà có thể mua cửa hàng của chủ nhân hắn, nó có giá vài trăm lượng bạc, có phải là không biết giá cả cửa hàng kia không.
“Tỷ phu, cửa hàng kia nếu muốn mua phải có đến năm sáu trăm lượng mới được.” Hắn cũng muốn mua, hắn nằm mơ đều muốn tự mình mở một cửa hàng, chỉ là không đủ tiền vốn.
“Ta biết, lên xe trước, ta từ từ nói với ngươi.”
Lưu Mẫn Hồng lên xe bò, Thẩm Thừa Diệu liền đem nói chuyện sau khi phân gia kiếm tiền như thế nào và chuyện tối qua mọi người thương lượng mua cửa hàng, để hắn làm chưởng quầy, khi nói đến chia đôi lợi nhuận, Lưu Mẫn Hồng cự tuyệt.
“Như vậy làm sao được, sao có thể như vậy, mỗi tháng ta lấy sáu trăm văn tiền công là được, không cần chia cho ta hoa hồng.”
Thẩm Thừa Diệu muốn khuyên bảo, hắn ngăn cản, “Muội phu, ta biết các ngươi muốn giúp ta, nhưng như vậy thật sự không được, ta sẽ không đồng ý, ngươi đừng nói nữa, lại nói thì ta cũng không làm việc ở cửa hàng nữa.”
Thẩm Thừa Diệu bất đắc dĩ, chỉ chờ vợ con tới khuyên.
Đi vào trong huyện, chưởng quầy cửa hàng thấy là đồ đệ và muội phu định kết phường mua cửa hàng để tiếp tục mở cửa hàng nội thất, cũng rất vui mừng, hắn cũng có cảm tình với cửa hàng này, bây giờ đồ đệ mà hắn thưởng thức nhất tới tiếp nhận, hắn cũng yên tâm, liền tính rẻ một trăm lượng, năm trăm lượng là được, làm hai người rất vui mừng.
Về đến nhà Thẩm Thừa Diệu nói chuyện cửa hàng rẻ hơn một trăm lượng, mọi người lại một lần nữa vui mừng, đều giơ tay tán thưởng cữu cữu lợi hại.
Nói đến chuyện chia hoa hồng, Lưu Mẫn Hồng vẫn cự tuyệt.
Hiểu Nhi thấy vậy liền nói: “Cữu cữu đừng vội cự tuyệt, thật ra việc này là cữu giúp nhà chúng ta, không phải nhà chúng ta giúp cữu, sau khi cửa hàng khai trương, cha cháu cũng không có thời gian đi quản, cũng không biết làm, tất cả mọi việc đều là cữu cữu đi làm, mà chúng ta có thể nói là không làm gì cũng lấy năm phần lợi nhuận, hơn nữa hôm nay cữu cữu còn giúp chúng ta tiết kiệm được một trăm lượng, một trăm lượng kia coi như cữu cữu nhập cổ, về sau mọi người chia đôi lợi nhuận. Cháu sẽ thường xuyên cung cấp một số bản vẽ thiết kế nội thất cho cửa hàng, cữu cữu nghĩ xem làm như thế nào, mọi người đồng tâm hiệp lực cho cuộc sống càng ngày càng tốt.”
“Không được, ta sao có thể chiếm tiện nghi của muội muội mình, ta……”
“Cữu cữu, nếu ngươi không đáp ứng, chúng ta cũng sẽ mời người khác và cũng định chia hoa hồng như vậy, như vậy người khác mới có thể càng ra sức mà làm việc tốt, cho nên cữu cữu đồng ý đi, ngươi cần mẫn chút, làm tốt mọi chuyện, kiếm nhiều bạc một chút, cũng không phải là giống nhau sao?”
Lưu Mẫn Hồng nghe xong mới không cự tuyệt, hắn cũng biết gia đình muội phu đang giúp mình, hắn nhất định sẽ không phụ lòng bọn họ, “Có một số đồ một mình ta cũng không làm được, cửa hàng chúng ta còn phải thuê người, lúc trước có mấy người làm việc cùng ta tính tình và tay nghề đều không tồi, ta nghĩ chăm hay không bằng tay quen, hay là chúng ta thuê bọn họ về cùng làm.”
Nghe xong mọi người liền biết hắn đã đồng ý, Hiểu Nhi vội nói: “Có thể, cửa hàng chọn người phẩm tính là cái đầu tiên, sau mới đến tay nghề. Cữu cữu thuê người về cho sáu trăm văn một tháng trước, ba tháng sau, nếu tốt, chúng ta nâng tiền công lên một lượng rưỡi một tháng, hơn nữa còn trích phần trăm.”
“Một lượng rưỡi một tháng, tiền công này có cao quá hay không? Còn có trích phần trăm là gì?” Lưu Mẫn Hồng cảm thấy cho dù là phủ thành tiền công cũng không cao như vậy.
“Trích phần trăm chính là mỗi loại gia cụ tiểu nhị làm được bán đi sau khi nhận được tiền, cũng phân một chút cho hắn. Giống như bộ gia cụ này là sư phụ giáp làm được, bán một trăm lượng, chúng ta liền phân một lượng bạc cho sư phụ giáp.”
“Vậy thì một tiền công tháng chẳng phải rất cao?” E rằng không phải mấy lượng, mà là mười mấy lượng.
“Tiền công cao là bọn họ xứng đáng, hơn nữa tiền công cao, người ta làm việc mới càng chăm chỉ và tỉ mỉ.”
Hiểu Nhi lấy ra một chồng giấy, bên trên vẽ gia cụ, có tủ quần áo, giá sách, bàn ăn, tủ tường, bàn trà, ghế dựa, sô pha, bình phong, tủ giày, cửa, cửa sổ, v.v.
Những thứ này là Hiểu Nhi vì ngôi nhà sắp hoàn công mà thiết kế, thiết kế tinh xảo hào phóng, thực dụng lại dễ nhìn, đơn giản lược mà không mất đi sự nho nhã.
Lưu Mẫn Hồng nhìn bản thiết kế trong tay, mắt trợn tròn, không nói được câu nào, tốt, tuyệt vời, hóa ra gia cụ còn có thể như thế này.
“Cữu cữu, nhà mới của ta sắp hoàn công, không cần hỗ trợ cái gì, ngươi về trong huyện trước chuẩn bị khai trương cửa hàng và thuê người, gia cụ nhà mới của ta liền trông cậy vào ngươi!”
“Đúng vậy, nên đi thuê người!” Nếu không bọn họ tìm được công việc khác thì rắc rối, hắn buông chén đũa xuống muốn lập tức trở về trong huyện.
“Ăn cơm xong trước đã, hiếm khi đến đây một lần.” Lưu thị ngăn cản nói.
Tam huynh muội thấy tính tình cữu cữu mình nói là phải làm ngay làm cho bật cười.