Chương 66: Chuẩn bị khai trương
Ngày mai cửa hàng đồ chơi sẽ khai trương, hôm nay trời chưa sáng, hai huynh đệ Hiểu Nhi và Cảnh Duệ liền ngồi xe bò trong thôn vào trong huyện. Mấy ngày trước Thẩm Trang thị lên tiếng, không cho phép dùng xe bò của nàng, bò bị dùng đến gầy đi, cho nên hôm nay bọn họ chỉ có thể ngồi xe bò trong thôn.
Nhà mới xây sắp hoàn công, Thẩm Thừa Diệu không thể không ở nhà cho nên không thể đi cùng, nhưng bởi vì đã mua cửa hàng trong huyện, cữu cữu Hiểu Nhi đang chuẩn bị khai trương cửa hàng, buổi tối không kịp về nhà nên chỉ có thể ở cửa hàng một đêm, cho nên Thẩm Thừa Diệu cũng yên tâm ba đứa con tự ngồi xe bò vào trong huyện.
Đi vào Vòng Bằng Hữu, chưởng quầy lập tức hành lễ chào đón, “Tiểu thư, hai vị công tử.”
Bởi vì khi cửa hàng đang trang trí Hiểu Nhi thường xuyên lại đây giải quyết vấn đề thiết kế trên bản vẽ mà nhóm công nhân không hiểu, cứ như vậy nên chưởng quầy và nàng cũng gọi là quen biết.
“Phúc bá, không cần mỗi lần đều đa lễ như vậy, đồ chơi đều đã trưng bày xong sao?” Hiểu Nhi ôn hòa mà cười hỏi.
“Đều bày biện chỉnh tề, tiểu thư nhìn xem có yêu cầu gì cần thay đổi hoặc chuẩn bị.” Phúc bá rất bội phục vị tiểu cô nương trước mắt này, không nói đồ trong cửa hàng này đều là nàng nghĩ ra, đến cả trang trí cửa hàng phong cách cũng rất độc đáo, làm người ta cảm giác mới mẻ, huống chi thủy tinh cũng là nàng làm! Bây giờ cửa hàng cũng có bán một ít ly thủy tinh.
Nghe nói chỉ là một cô nương nhà nông, nhưng nói năng cử chỉ một chút cũng không giống. Cũng không giống tiểu thư khuê các, so với những tiểu thư khuê phòng kia, hào phóng và hào sảng hơn một chút. Ngôn ngữ và cử chỉ đều tự nhiên, không khoe khoang, ưu nhã hiểu lễ nghĩa.
Hiểu Nhi gật đầu cười, nàng nhìn khu trưng bày đồ chơi, đều rất quy củ từ lớn đến nhỏ, từng dãy từng dãy chỉnh tề bày biện ở các giá hoặc trên bàn, nhìn qua rất chỉnh tề, nhưng quá cứng nhắc, thiếu tính trẻ con và tinh thần phấn chấn.
Hiểu Nhi vòng quanh cửa hàng một vòng, đem tất cả quầy chuyên doanh đều nhìn một lượt.
Cảnh Duệ và Cảnh Hạo lần đầu tiên thấy cửa hàng như vậy, cảm thấy đôi mắt mình đều không đủ xem.
Hiểu Nhi đi đến khu công viên trò chơi, nghĩ rằng mình vẫn là trẻ con, tuy chơi những thiết bị trò chơi này tuổi hơi lớn chút, nhưng vừa lúc thử xem những thiết bị này có bền chắc hay không.
“Ca, Hạo Nhi, chúng ta đi lên thử xem.”
Vì thế ba huynh muội lại trượt cầu trượt, lại chơi nhảy giường nhún, đánh đu, ném bóng…… Chơi vui vẻ vô cùng, cười ha ha.
Phúc bá thấy vậy trợn tròn mắt, đây là đến đây chơi?
Địch Triệu Duy đi vào cửa hàng nghe thấy tiếng cười còn cảm thấy kỳ lạ, đi đến khu trò chơi, nhìn thấy tình cảnh này, không khỏi bật cười.
“Mấy người các ngươi đây là đến chơi? Đã trả tiền chưa?” Hắn thấy bọn họ chơi rất vui vẻ, trong lòng cũng ngứa ngáy, mấy thứ này nhìn mới lạ, hắn cũng chưa chơi bao giờ.
Ba người thấy Địch Triệu Duy đều hô to “Địch đại ca”.
Hiểu Nhi vẫy tay với hắn, “Địch đại ca ngươi cũng vào chơi đi, ngươi tương đối cao, đủ nặng, tới thử xem những thiết bị này có vững chắc hay không.”
Địch Triệu Duy suy nghĩ một chút rồi xua tay, “Các ngươi thử là được, ta đã lớn như vậy rồi còn chơi thì ra gì!” Nhưng hắn thật sự rất muốn thử xem.
“Chúng ta không đủ nặng, mau lên đây đi!” Hiểu Nhi vừa nhảy trên giường vừa vẫy tay.
“Cũng được, ta tới thử xem.” Địch Triệu Duy cũng cởi giày, chạy vào chơi.
Bỏ đi, còn nói không ra gì, rõ ràng rất muốn chơi, Hiểu Nhi cười thầm.
Những thiết bị này khẳng định là vững chắc, bọn họ là muốn chơi nên lấy cớ thử, không có biện pháp, những thứ này ở triều đại này là lần đầu tiên xuất hiện, đối với đồ vậy mới lạ, tự nhiên là hứng thú bừng bừng.
Bốn người cùng chơi một lúc, cả người đầy mồ hôi mới dừng lại. Cái công viên trò chơi này mỗi một cây cây cột, mỗi một bậc thang đều bọc một tầng bông và mùn cưa thật dày, ngã cũng sẽ không đau, mà lối đi nhỏ trên kia tầng, cầu độc mộc, v.v. các lối đi khác cũng dùng dây thừng kết thành võng vây quanh, sẽ không để trẻ nhỏ đi trên đó không cẩn thận rơi xuống.
Đi giày xong, Địch Triệu Duy liền nói: “Công viên trò chơi này, trẻ con chắc chắn thích chơi.”
Cảnh Hạo mãnh liệt gật đầu, “Đúng vậy, ta muốn mỗi ngày đều tới chơi.”
Địch Triệu Duy nghe xong cười ha ha, “Vậy mỗi ngày ngươi đều tới đây chơi đi.”
Cảnh Hạo nhíu mày, buồn rầu nói: “Nhà ta cách huyện thành hơi xa, hiện tại mỗi ngày ta lại phải luyện chữ, lại phải luyện bắn tên, không có thời gian.”
“Luyện bắn tên không thể gấp, nóng vội thì không thành công. Từ từ tới mới có thành quả.”
“Vậy phải luyện đến bao giờ mới có thể bắn một tên trung hồng tâm?”
“Cái này còn phải xem tư chất của mỗi người, nhưng ít nhất cũng phải mấy năm.”
“Mấy năm? Nhưng mùa đông sang năm ta muốn đi theo cha săn thú.” Năm trước, trong thôn sẽ tổ chức cho một số nam đinh vào núi sâu săn thú, cha hắn mỗi năm đều đi, nhưng năm nay trong nhà nhiều việc không thể đi được, hắn đã sớm muốn đi theo, cha hắn nói chỉ cần năm tới hắn có thể bắn chết con gà đang chạy, liền dẫn hắn đi.
“Vậy cố lên!” Địch Triệu Duy vỗ bả vai hắn, Thẩm tam thúc đây là dọa tiểu tử này.
“Ngươi không phải nói trở về đế đô sao?” Hiểu Nhi đang chơi đùa hai món đồ chơi trên bàn.
“Ta chờ cửa hàng này khai trương rồi mới đi, Thượng Quan huynh có việc trở về trước, mà hắn trở về cũng có thể xem ‘Vòng Bằng Hữu’ ở đế đô trang trí đến đâu. Đồ chơi này bày biện khá tốt, sao ngươi lại làm rối tung nó lên làm gì?”
“Quá chỉnh tề!” Hiểu Nhi không ngẩng đầu, tiếp tục cầm món đồ chơi khác lên đùa nghịch. Cái này thả xuống, kéo khoảng cách ra nhìn một cái, không hài lòng lại lấy một cái khác ra bày, dù sao cũng là cầm món đồ chơi khác, bày ở nơi này, bên kia lại thả, cho đến khi nàng vừa lòng mới thôi.
Còn có người ngại quá chỉnh tề, ý tưởng của nha đầu này với người thường đúng là khác nhau! Lại kéo Cảnh Duệ và Cảnh Hạo, “Chúng ta đi phòng thu chi, Địch đại ca dạy các ngươi học chữ!”
Cảnh Duệ quay đầu lại hỏi: “Hiểu Nhi có cần hỗ trợ không?”
Hiểu Nhi lắc đầu, “Không cần, các ngươi tự mình tìm thú vui đi!”
“Đi thôi, chưởng quầy còn ở trong tiệm, nàng không phải không có người hỗ trợ, chúng ta cũng không biết giúp như thế nào, ở đây còn cản trở nàng.”
Nghe xong, hai huynh đệ liền đi theo Địch Triệu Duy đến phòng thu chi.
Hiểu Nhi ở cửa hàng trưng bày đồ chơi, chỗ nào quá cao nàng không với tới thì để Phúc bá chuyển thang chữ A leo lên trên đùa nghịch. Cái thang này là lúc trước nàng thấy công nhân trang trí dùng thang chữ nhất (*) không tiện, bảo cữu cữu làm nó.
thang chữ nhất (*): chữ nhất (一) trong tiếng Trung
Tuy việc trưng bày này không phải việc nặng, nhưng cả gian hàng đồ chơi trưng bày xong mất khoảng hai canh giờ, làm Hiểu Nhi mệt thở không ra hơi.
Địch Triệu Duy đánh giá một lần nữa cách bày biện đồ chơi, hắn cảm thấy cả gian hàng rất sống động, tựa như đi vào thế giới động vật, khắp nơi lộ ra sức sống, ấm áp, trẻ con và sung sướng.
Những món đồ chơi này bày biện rất nhân tính hóa, có heo nhỏ nằm bò đọc sách, có con thỏ ôm củ cải ăn, có gấu nhỏ vây quanh bàn cờ chơi cờ, cùng đồng bọn nói chuyện phiếm, đang cắm hoa, ……
Tuy đồ chơi không bày biện quy củ, nhưng nhìn qua cũng không cảm thấy hỗn độn, “Nha đầu, thứ gì vào tay ngươi đều có thể làm cho người ta kinh ngạc!”
Phúc bá đánh giá biến hoá của cửa hàng, cũng không nhịn được mà khen: “Tiểu thư thật lợi hại, bày biện như vậy cảm giác rất ấm áp.”
“Hiểu Nhi làm lẵng hoa bày tại cửa hàng thật đẹp mắt!”
“Tỷ tỷ làm, cái gì cũng đẹp!” Cảnh Hạo cũng không cam lòng ở phía sau, lại không biết nói cái gì có thể khen, chỉ có thể nói như thế.
Mấy người nghe xong đều không nhịn được cười.
“Được rồi, ăn cơm trước đi, ta vừa mệt vừa đói!”