Nông Nữ Khuynh Thành (Dịch)

Chương 68 - Chương 68 - Có Xe Có Nhà Có Cửa Hàng

Chương 68 - Có xe có nhà có cửa hàng
Chương 68 - Có xe có nhà có cửa hàng

Chương 68: Có xe có nhà có cửa hàng

“Ngươi có thể chữa bệnh cho hắn? Là thật à?” Hắn không phải không tin cháu gái mình, chỉ là quá kinh ngạc. Bệnh đó người nhà hắn đã tìm cho hắn rất nhiều đại phu đều bất lực, lại tiêu hết tiền trong nhà, nếu không phải hắn kiên trì cự tuyệt, hắn cha còn muốn bán hết đồng ruộng để chữa bệnh cho hắn.

Mà nhà hắn cũng chỉ có hai mẫu đất cằn.

“Vâng, không dám bảo đảm, nhưng cháu nghe nói bệnh kia, có người không uống thuốc cũng khỏi!” Người đó chắc là mắc bệnh quáng gà, bổ sung vitamin A là được.

“Không uống thuốc, vậy thì làm như thế nào?” Hắn chưa bao giờ nghe nói không uống thuốc cũng có thể bệnh khỏi.

“Ăn nhiều gan heo, rau chân vịt và củ cải đỏ một chút là được.”

“Củ cải đỏ là cái gì? Củ cải màu đỏ sao?” Củ cải không phải chỉ có màu trắng sao? Đi đâu tìm củ cải màu đỏ? Đây không phải là càng khó tìm hơn cả tìm đại phu xem bệnh uống thuốc sao!

“Vâng, cũng coi như là củ cải màu đỏ đi, nó nhỏ hơn nhiều so với củ cải trắng, hình như là giống rau dưa của Tây Vực, cháu đã từng mua ở trấn trên, lại còn mua hạt giống, chắc là có người trồng.”

“Thực sự có củ cải màu đỏ, trấn trên có đến bán?”

“Không phải ngày nào cũng có, cháu cũng là ngẫu nhiên thấy một lần, lần sau nếu nhìn thấy, cháu sẽ mua nhiều chút cho vị thúc thúc kia ăn.”

“Ừ, ta thay mặt hắn cảm ơn ngươi.” Nếu thật sự có thể chữa khỏi bệnh của bạn tốt, tảng đá lớn trong lòng hắn được gỡ bỏ, hơn nữa cửa hàng lại có thêm một người thợ mộc tay nghề bậc nhất.

“Chuyện nhỏ không tốn sức gì, cháu phải gọi ca ca và đệ đệ về nhà. Sau khi trở về còn phải đến trấn trên một chuyến.”

“Không ăn cơm xong rồi trở về? Mợ ngươi đã làm xong.” Đàm thị và Lưu Lâm thị mấy ngày nay đến trấn trên hỗ trợ nấu cơm cho công nhân trang trí cửa hàng và thợ mộc ăn, việc trong nhà đều giao cho ba đứa nhỏ.

“Mang lương khô ăn dọc đường là được, biểu tỷ, biểu đệ tại sao bọn họ lại không đến?”

“Gà và heo trong nhà cũng phải có người nuôi dưỡng, buổi tối bà ngoại ngươi và mợ sẽ trở về, sáng sớm hôm sau mới lại đây.”

“Mấy con heo bây giờ nuôi bao nhiêu cân rồi?” Hiểu Nhi nhớ bây giờ nhà nàng đang xây nhà, cửa hàng đang trang trí, mỗi ngày đều phải mua thịt heo, dứt khoát giúp nhà bà ngoại mua hai con heo, làm thịt, càng có lời.

“Nương và mợ ngươi nuôi heo mỗi năm tới cuối năm bán đều khoảng hai trăm cân, bây giờ chắc cũng hơn một trăm tám mươi cân.”

“Hơn một trăm tám mươi cân cũng là heo béo, cháu nghĩ, bây giờ nhà cháu đang xây nhà, cửa hàng cũng đang trang trí, mỗi ngày đều phải đến chợ mua thịt, nếu không cữu cữu bán hai con heo cho cháu đi, cháu thuê đồ tể làm thịt, liền không cần mỗi ngày mua thịt, bảo mợ nuôi gà ở hậu viện, bà ngoại và mợ cũng không cần mỗi ngày chạy giữa hai nơi cửa hàng và nhà.”

“Vẫn là Hiểu Nhi thông minh, nhưng heo này cữu cữu sẽ không bán cho ngươi, ngày mai ta bảo mợ ngươi thuê người tới làm thịt, sau đó đưa một con đến nhà ngươi. Cửa hàng để lại một con.”

“Vậy thì không được, như vậy mợ không phải bận việc không công một năm, vốn dĩ tới cuối năm, hai con heo kia có thể bán được giá tốt, bây giờ cháu mua chính là chiếm tiện nghi lớn.”

Người nhà nông bận rộn cả một năm, liền trông chờ bán heo có thể tiết kiệm chút bạc kiếm sống, sao có thể lấy mà không trả tiền.

“Hiểu Nhi cũng đừng khách khí với cữu cữu, heo kia coi như cữu cữu tặng cho các ngươi quà tân gia trước, nếu muốn nói chiếm tiện nghi cũng là cữu cữu chiếm tiện nghi, không thể chối từ, cữu cữu sẽ tức giận.”

“Cháu mua một con, cữu cữu tặng một con là được!”

“Nha đầu, ta tức giận thật đó, chẳng lẽ ở cửa hàng ta lại không ăn con heo này sao, ăn thịt heo của nhà mình còn phải để cháu gái đưa, ở đâu có đạo lý này!”

Hiểu Nhi thấy thế chỉ có thể từ bỏ, “Cữu cữu thật tốt, vậy cháu sẽ nhận nó, vì để cữu cữu không tức giận, về nhà cháu phải ăn đánh.”

Nghe xong, Lưu Mẫn Hồng lại cười, “Cha mẹ ngươi dám đánh ngươi, ngươi bảo bọn họ tới tìm ta!”

“Ha ha, cháu có kim bài miễn tử!”

“Cái gì mà kim bài miễn tử?” Cảnh Duệ ra nghe thấy lời này liền hỏi.

“Cữu cữu nói, cha mẹ nếu đánh muội, vậy thì bảo bọn họ tới tìm cữu cữu.”

“Cữu cữu bất công, cháu cũng muốn kim bài miễn tử!”

“Cháu cũng muốn!” Cảnh Hạo cũng xem náo nhiệt.

“Xem ra muội muội và muội phu thường xuyên đánh ba đứa cháu ngoại ngoan của ta, trở về ta nhất định đòi lại công bằng cho các ngươi!” Lưu Mẫn Hồng cố ý nói nghiêm túc.

Cảnh Duệ: “A? Không có, cha mẹ chưa từng đánh cháu.”

Cảnh Hạo: “Cháu lấy kim bài miễn tử là để phòng ngừa không may.”

Hiểu Nhi: “Đồ ngốc, cữu cữu trêu chọc chúng ta, chúng ta về nhà đi, buổi chiều ta phải đến cửa hàng của Diêu bá bá đặt chậu hoa và một ít tác phẩm gốm.”

Ba người cũng không đi dạo phố, trực tiếp đi đến cửa thành, trên đường gặp một lão bá đang rao bán: “Bán bò và xe bò, tổng cộng chỉ cần mười lượng……”

Hiểu Nhi thấy, nhớ đến gần đây Thẩm Thừa Diệu ra ngoài cũng không dùng xe bò, đến trấn trên mua đồ ăn cũng chỉ có thể đi bộ về nhà, liền kéo tay hai huynh đệ đi qua: “Lão bá bá, bò và xe bò này tất cả chỉ mười lượng sao?”

“Đúng vậy, tiểu cô nương ngươi muốn mua sao? Cha mẹ ngươi đâu?”

“Cha mẹ ta ở nhà, lão bá bá không cần lo lắng, nhà ta đúng lúc cần mua bò, ta cũng có mang tiền ở trên người, nhưng mà hôm nay chỉ có ba huynh muội ta vào trong thành, cần lão bá bá đưa chúng ta về nhà, chúng ta mua cũng không biết đánh xe bò.”

“Được, không thành vấn đề.” Hắn nhanh chân đưa ba đứa nhỏ về nhà, hắn còn muốn trở về y quán bốc thuốc cho con trai. Thuận tiện trả tiền hắn nợ ở y quán, thêm tiền dược liệu lần này, vừa đúng mười lượng.

Ôi, trong lòng hắn khẽ thở dài! Tiền dược liệu lần sau không biết đi đâu mà tìm.

Trong nhà đồ có thể bán đều đã bán hết rồi.

Bây giờ bò thành niên ít nhất phải chín lượng, mười lượng.

Con bò này vừa thấy là biết vừa to vừa khỏe, bình thường nhất định hắn sẽ bán mười lượng trở lên, bây giờ thêm cả chiếc xe bò mới bán mười lượng, thật sự rất có lời.

Nhưng con người trong lúc gian nan khốn khổ, cùng đường mới có thể bán rẻ như vậy.

Lão bá đưa người và xe đến cửa thôn, ba người Hiểu Nhi liền xuống xe, Hiểu Nhi đưa túi tiền mười hai lượng cho lão bá.

“Lão bá bá, chỗ tiền này coi như là tiền lão bá đưa xe chúng ta trở về.”

Lão bá cầm lấy mở ra nhìn, đều là bạc vụn, cũng không đếm kỹ, nhưng mười lượng chắc chắn là đủ, thu túi tiền liền vội vàng chạy vào trong huyện! Đến khi tới y quán mới biết có khoảng mười hai lượng trong túi, trong lòng hắn cảm tạ Bồ Tát nửa ngày, để hắn gặp được người tốt.

“Ca và đệ đệ dắt xe bò về nhà trước, muội đến chỗ Diêu bá bá một chuyến.” Nhà nàng bây giờ có nhà có xe có cửa hàng.

“Ta đi với muội.” Cảnh Duệ không yên tâm nói.

“Không cần, gần như vậy, muội đi một mình là được, ca và đệ đệ mau về nhà đi, cho bò ăn gì đó, có lẽ nó đã đói bụng.” Nói xong nàng liền phất tay, đi về phía trấn trên.

Đi vào lò gốm Hưng Thịnh, Diêu chưởng quầy thấy Hiểu Nhi đi vào, giống như thấy ông Thần Tài, trong lòng vừa vui mừng vừa kích động.

“Cháu gái, ngươi tới rồi. Đến đây Diêu bá bá có việc muốn nói với ngươi, chúng ta vào hậu viện nói chuyện.” Diêu chưởng quầy dẫn Hiểu Nhi tới phòng thu chi lần trước.

“Lần trước ngươi vẽ ba bản thiết kế đồ sứ bán rất đắt hàng, chất nữ còn bản thiết kế không?” Diêu chưởng quầy đưa ba bộ đồ sứ kia lấy ra cho nàng xem hiệu quả đồ mà nàng thiết kế.

Có thể giúp Diêu bá bá cũng là vinh hạnh của cháu.” Hiểu Nhi cầm một cái ly xoay một vòng, nhìn một chút, màu trắng, sáng bóng, cao quý trang nhã, màu sắc được để rất đúng chỗ.

Quả nhiên xa hoa lộng lẫy, ưu nhã mà trang trọng, làm người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

“Ở đây cháu có một bộ đồ ăn và ấm chén pha trà, là muốn đặt làm để sử dụng sau này khi về nhà mớ, còn có một ít bình hoa, chậu hoa và một ít đồ sứ trang trí, cũng là đặt làm.”

Hiểu Nhi đưa một chồng bản thiết kế cho Diêu chưởng quầy, “Diêu bá bá, bộ đồ ăn và dụng cụ pha trà đặt làm hai bộ, còn bình hoa, chậu hoa, v.v. đồ sứ trang trí, đặt làm mỗi loại năm mươi cái trước.” Đây là cửa hàng nội thất khai trương dùng làm tặng phẩm hoặc bán.

“Nha đầu, thiếu gia nhà ta nói, muốn hợp tác với ngươi, ngươi định kỳ thiết kế cho cửa hàng một ít đồ gốm sứ, bất cứ đồ nào mà ngươi thiết kế, đều cho ngươi hai phần tiền lãi, ngươi cảm thấy thế nào?” Đây là thiếu gia muốn giữ lại nhân tài, là bước đầu tiên đưa lò gốm Hưng Thịnh trở thành đệ nhất lò gốm ở Mẫn Trạch hoàng triều.

Hiểu Nhi nghe xong hơi kinh ngạc, không ngờ vị thiếu gia này từ ba bộ đồ sứ có thể làm ra quyết định lớn như vậy, hai phần tiền lãi, không ngừng chỉ là năm trăm lượng. Nếu làm tốt, tiêu thụ ra cả nước, thậm chí xuất khẩu ra nước ngoài, vậy thì hai phần tiền lãi được năm vạn lượng cũng có thể, ngành gốm sứ cũng cho lợi nhuận kếch xù. Vị thiếu gia này có thể nghĩ như vậy, cũng thấy được hắn là người yêu quý nhân tài.

“Cháu gái, đây là chuyện tốt đốt đèn lồng cũng không tìm thấy, hai phần tiền lãi chắc chắn sẽ nhiều hơn mấy trăm lượng, nếu là ngươi có tự tin, Diêu bá bá cảm thấy ngươi nên đồng ý.”

Thẩm Thừa Diệu là ân nhân cứu mạng của hắn, hắn cũng muốn báo đáp một chút, thấy Hiểu Nhi không nói chuyện, liền nhiệt tình đề cử.

“Đa tạ Diêu bá bá, việc này cháu đồng ý, nhưng có thể làm thời hạn một năm hợp tác trước sao?”

“Ta hỏi thiếu gia trước, ngày mai thiếu gia sẽ tới đây, nếu không sáng sớm mai ngươi tới đây một chuyến?”

“Vâng! Ngày mai cháu lại qua đây một chuyến!”

Bình Luận (0)
Comment