Chương 69: Người huyện khác tới
Trước khi về nhà, Hiểu Nhi mua một ít sọt và bao tải ở tiệm tạp hóa bỏ vào không gian, để lấy đồ trong không gian ra bất cứ lúc nào.
Nàng theo chỉ dẫn của Bạch Thiên đi vào ngõ nhỏ không người, khi đi ngang qua cửa hàng đồ cũ, phát hiện cửa hàng đóng cửa, trên cửa dán “Cửa hàng Vượng bán ra ~ thuận ý thì mua bán”.
Thấy cửa hàng đóng cửa, Hiểu Nhi một chút cũng không kinh ngạc, theo thái độ buôn bán của chưởng quầy kia, có thể tiếp tục mở nàng mới cảm thấy kỳ quái!
Nàng định đi tìm người môi giới hỏi mua cửa hàng thế nào, nhưng nghĩ đến bây giờ nàng chỉ là trẻ con, vẫn là để ngày mai đi với Thẩm Thừa Diệu lại đây nhìn xem.
Vị trí gian cửa hàng này không tồi, nếu giá cả thích hợp, mua nó trước, mở cửa hàng xay bột hoặc tiệm thợ rèn cũng không tồi. Vừa lúc tứ thúc làm công ở tiệm thợ rèn, đến lúc đó mở để cho hắn quản lý.
Ở triều đại này, quan phủ độc quyền kinh doanh muối, nhưng sắt thép đã thả lỏng, sắt bắt đầu bị đánh thuế. Nếu tìm Thượng Quan Huyền Dật hoặc Địch Triệu Duy hỗ trợ làm mối mua sắt, chắc có thể mở lò rèn.
Khi Hiểu Nhi đang muốn đi qua đầu hẻm, mắt tinh tai thính mà nghe được một âm thanh quen thuộc.
“Ta không quen biết ngươi, nếu ngươi không đi, ta sẽ báo quan”.
“Đó là cháu gái ruột của ngươi, tại sao ngươi có thể thấy chết mà không cứu!”
Một giọng nói tức giận của phụ nhân xa lạ vang lên.
Hiểu Nhi vô thức mà dừng lại, lén nhìn qua.
“Cháu gái ruột của ta cái gì, cháu gái ruột của ta đã sớm bị lừa bán! Ngươi không cần ở đây nói bậy bạ!”
“Đại ca ta trước khi lâm chung chính miệng nói với ta, ngươi không cần phủ nhận!” Phụ nhân kéo ống tay áo Thẩm Thừa Quang, ngăn cản hắn trốn thoát.
“Ở đâu ra bà nương điên, ta chưa bao giờ gặp ngươi! Cũng không quen biết đại ca ngươi! Nếu ngươi không đi ta sẽ báo quan bắt ngươi!” Thẩm Thừa Quang dùng sức hất tay phụ nhân ra, bước nhanh ra đầu hẻm.
Hiểu Nhi thấy vậy chạy nhanh vào cửa hàng gần nhất, giả vờ mua đồ.
Thẩm Thừa Quang chạy nhanh ra ngoài, tựa như đằng sau có mãnh thú đang đuổi hắn!
Phụ nhân bị hất tay ra, quỳ rạp trên mặt đất không nhịn được khóc lớn!
Nàng thật sự không có cách nào, đại ca đại tẩu nhà mình mất sớm, để lại hai đứa nhỏ, trong nhà khó khăn, mẹ chồng nàng không muốn nuôi hai đứa nhỏ này.
Hai đứa nhỏ tuy ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng lại bệnh tật ốm yếu, nhà mình cũng không có bạc cho hai đứa xem bệnh bốc thuốc.
Cách đây không lâu có người tới nói cho nàng hai đứa nhỏ không phải con ruột của đại ca, chỉ là nhặt được, bá phụ đứa bé gái ở trấn trên mở tiệm tạp hóa, cha mẹ ruột nàng ở Liền Khê thôn.
Sau khi mẹ chồng nàng biết càng muốn đuổi hai đứa nhỏ đi, nếu không sẽ hưu nàng.
Nàng cũng là đến bước đường cùng, tuy làm như vậy nhà mẹ đẻ nàng sẽ tuyệt tự, nhưng nhà chồng mình cũng cực kỳ khó khăn không muốn nuôi thêm hai người không có quan hệ, nàng mới đến thử một lần.
Nàng cũng không biết lời nói của người kia có đúng là sự thật hay không.
Kết quả……
Chẳng lẽ thật sự không phải sao? Nếu có người nghe nói rằng cháu gái mình sắp bệnh chết cũng không thấy chết mà không cứu đi!
Sau khi Thẩm Thừa Quang về đến nhà, lập tức kéo Lam thị trở về phòng, nói với nàng những gì vị phụ nhân kia đã nói với hắn ở cửa hàng tạp hóa!
“Hai người kia đều đã chết? Bây giờ không ai nuôi Vận Nhi?” Lam thị nghe xong nhíu mày.
“Nghe phụ nhân kia nói là như thế, ngươi nói chúng ta có nên đón Vận Nhi trở về hay không?”
“Không được!” Lam thị lập tức cự tuyệt.
Trong lòng Thẩm Thừa Quang muốn đón Vận Nhi trở về, lão tam vẫn thường xuyên đi nha môn tìm hiểu tin tức hắn cũng biết.
Lam thị thấy Thẩm Thừa Quang không đành lòng không khỏi có chút lo lắng, “Ngươi có phải là đã đồng ý rồi không?”
“Không có, đây không phải là trở về thương lượng với ngươi.” Thẩm Thừa Quang lắc đầu, lúc ấy theo bản năng hắn cảm thấy không thể thừa nhận.
Lam thị nghe xong thở nhẹ nhõm, “cha Văn Nhi, không phải ta không muốn đón nàng về, chuyện năm đó nếu để lộ dù chỉ một chút thôi, Văn Nhi cũng không thể làm quan!”
Đây cũng là nguyên nhân hắn do dự.
“Nếu Vận Nhi vẫn còn nhớ, sau khi trở về nói ra mọi chuyện. Tam thúc đã lập hồ sơ ở nha môn, đến lúc đó Vận Nhi trở về sẽ hủy bỏ bản án, ngươi cảm thấy với tính tình tam thúc sẽ nói như thế nào!” Lam thị cầm tay Thẩm Thừa Quang.
Tính tình vợ chồng lão tam chính trực, thành thật nhất! Khi nổi nóng, khẳng định sẽ không quan tâm hắn nói cái gì.
Không được! Không thể đón về.
Thẩm Thừa Quang nắm lấy tay Lam thị, “Ta nghe nương tử, chuyện lớn nhất của Thẩm gia chúng ta là làm rạng danh tổ tông!” Còn những chuyện khác, so với cái này đều là bé nhỏ không đáng kể, đây là điều mà Thẩm lão gia tử đã dạy hắn từ khi hắn còn nhỏ.
“Vị phụ nhân kia phải làm sao bây giờ?”
Lam thị suy nghĩ một chút rồi nói: “Cho chút bạc rồi đuổi đi, chúng ta không thừa nhận, nàng cũng không làm gì được!”
“Nếu như là người ngang ngược, cố chấp! Vậy tìm mấy tên du côn lưu manh hù dọa một chút, chắc chắn sẽ đi!” Lam thị dừng một chút rồi nói thêm.
“Ta đi xử lý một chút, tránh cho nàng nói bậy khắp nơi!”
Hoa nở hai bông, mỗi bông một cành.
“Vị đại thẩm này!” Hiểu Nhi đợi Thẩm Thừa Quang đi xa liền đi đến bên cạnh vị phụ nhân.
Phụ nhân nghe được tiếng hô, dùng tay áo lau nước mắt, ngẩng đầu, “Tiểu cô nương có việc……”
Phụ nhân ngây dại, tiểu cô nương này tại sao lại giống Văn Nguyệt như vậy. Ngũ quan nhìn không giống, nhưng thoạt nhìn cảm thấy rất giống.
Nhưng Văn Nguyệt gầy và đen hơn nàng nhiều.
“Người đàn ông vừa mới đi là đại bá của ta.”
“Ngươi là cháu gái hắn? Chẳng trách lại giống như vậy!” Nếu đều là cháu gái, lại rất giống, như vậy Văn Nguyệt có khả năng là muội muội tiểu cô nương này.
Trong lòng vị phụ nhân lại cháy lên hy vọng!
“Tiểu cô nương, có phải ngươi có một người muội muội khi còn nhỏ đã đưa cho người khác nuôi hay không?” Vị phụ nhân bởi vì gả xa, cũng không rõ ràng mọi chuyện năm đó, lúc trước thậm chí hai đứa nhỏ không phải con ruột đại ca cũng không biết, mới hỏi câu này.
Thời đại này, rất nhiều nhà sinh mấy đứa con gái đều sẽ đem một hai đứa con gái cho người khác nuôi. Có cha mẹ có chút nhẫn tâm, trực tiếp coi đứa con gái mới sinh giống như con chó con mèo, tìm nơi không người, tùy tiện vứt bỏ!
Mà nàng nghe người nọ nói cũng hỏi chuyện của Văn Nguyệt, nàng nói “Trong nhà quá nghèo, nuôi không nổi nhiều con gái như vậy mới tặng nàng cho người khác”.
“Nhà ta không có tặng con gái cho người khác nuôi, cha mẹ ta rất thương yêu con cái của mình, sẽ không nỡ.”
Hy vọng của vị phụ nhân vừa cháy lên lại bị dập tắt! Văn Nguyệt tuy cảm giác rất giống tiểu cô nương này, nhưng người quen đều có thể nhận ra, ngũ quan hai người không giống nhau.
“Nhưng muội muội ta mấy năm trước thực sự biến mất! Nghe nói bị bọn buôn người bắt đi.”
“Đại ca ta không phải là kẻ buôn người! Đại ca đại tẩu ta đều là người thánh thật thiện lương!” Lo lắng đại ca mình bị hiểu lầm, phụ nhân hoảng loạn vừa lắc đầu xua tay vừa lớn tiếng nói!
Bị kẻ buôn người bắt đi? Đại ca đại tẩu nàng tuyệt đối không phải là kẻ buôn người.
Vậy Văn Nguyệt từ đâu mà đến, chẳng lẽ là mua từ tay bọn buôn người? Vậy người nói cho nàng người nhà Văn Nguyệt lại là ai? Hắn làm sao mà biết về chuyện mấy đứa nhỏ?
Nàng hơi mơ hồ, phải làm sao bây giờ? Cuối cùng thì Văn Nguyệt có phải là con cái nhà kia hay không?
“Thím, đứng lên trước đi, ta biết đại ca đại tẩu ngươi không phải kẻ buôn người, chúng ta đổi chỗ nói chuyện được không?” Nơi này không phải là chỗ nói chuyện thích hợp.
Nghe xong, vị phụ nhân kia đứng lên, đi theo sau Hiểu Nhi ra ngoài.
“Thím xưng hô như thế nào? Là người ở nơi nào?”
“Nhà chồng ta họ Lý, mọi người gọi ta là Phương thị, là người huyện Vân Đông, Thạch Tỉnh trấn, Lý gia thôn.” Họ Phương, vậy thì đúng vợ chồng người nam họ Phương, còn Vân Đông huyện, chưa bao giờ nghe nói!
“Phương thím tại sao lại tìm đại bá ta? Tại sao lại hỏi ta có muội muội khi còn nhỏ có phải đưa cho người khác nuôi hay không?”
“Đại ca ta có một cặp sinh đôi gọi là Văn Nhật và Văn Nguyệt, không lâu trước đó có người nói với ta hai đứa đều không phải con ruột đại ca ta, Văn Nguyệt là cháu gái của tiệm tạp hóa Thẩm ký ở trấn này, bây giờ đại ca đại tẩu ta đều đã mất, nhà ta lại nghèo, thật sự không nuôi nổi nhiều trẻ con như vậy, ta muốn đưa bọn họ về với cha mẹ ruột bọn họ. Ta cũng muốn để ta nhà mẹ đẻ lưu một người kế thừa, nhưng nhà ta quá khó khăn, nếu ta nuôi con cái nhà mẹ đẻ, mẹ chồng sẽ hưu ta! Mấy đứa con ta cũng chỉ có thể ăn lửng dạ, không có năng lực chăm sóc bọn họ, các ngươi sẽ đưa hai huynh muội bọn họ về nuôi chứ?”
“Là ai nói cho ngươi?” Hiểu Nhi không trả lời vấn đề này.
“Ta không quen biết, chỉ bảo ta đưa đứa nhỏ về tiệm tạp hóa này hoặc là Thẩm gia Liền Khê thôn, đó là nhà cha mẹ ruột nàng.”
Là ai đang giúp nhà nàng? Muốn giúp, tại sao lại không trực tiếp nói cho nhà nàng tin tức của Vận Nhi? Hiểu Nhi lắc đầu, điều nên biết tự khắc sẽ biết, bây giờ vẫn còn chuyện quan trọng!