Chương 70: Tra ra manh mối
“Thím, đại ca ngươi cũng là người huyện Vân Đông sao?”
“Không phải, nhà mẹ đẻ ta ở huyện Vạn Hòa, cách đây tương đối gần. Đại ca đại tẩu ta hơn ba năm trước mới nương nhờ nhà ta.”
Là đôi vợ chồng kia, chắc là không sai đâu.
“Đại ca và đại tẩu thím mất như thế nào?”
“Đại ca ta vất vả lâu ngày thành bệnh mà qua đời, sau khi đại ca đi trong lòng đại tẩu không có ý chí sinh tồn, nhiễm phong hàn, không muốn chữa bệnh, không lâu sau cũng đi theo, đáng thương hai đứa nhỏ từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ.”
Vất vả lâu ngày thành bệnh, vậy gia cảnh chắc là khó khăn, Vận Nhi tất nhiên chịu không ít khổ, nhưng nguyên chủ ở Thẩm gia cũng chịu không ít khổ, cuối cùng cũng không còn mạng, cho nên là phúc hay họa cũng khó nói.
“Nhà thím cách nhà mẹ đẻ xa như vậy, rất ít về nhà à?” Nếu không sẽ không không biết đại tẩu mình hiếm muộn nhiều năm, hai vợ chồng nhặt một đôi long phượng thai về nuôi cũng không biết.
“Đúng vậy, nhiều năm như vậy chỉ về thăm nhà một lần là năm đầu tiên sau khi thành thân.” Sau đó bởi vì nàng ba năm sinh hai đứa, lúc mang thai không phơng tiện đi xa nhà, rồi sau đó lại sinh thêm con, việc trong nhà cũng nhiều, cha mẹ chồng không đồng ý cho nàng về nhà mẹ đẻ, đường xá lại xa nên không về.
“Thím, ta dẫn ngươi đến nhà bá phụ ta, sau đó ta trở về thôn gọi cha ta lại đây, đến lúc đó nếu Văn Nguyệt đúng là muội muội ta, nhà chúng ta sẽ đón muội muội về nhà.”
“Hai huynh muội Văn Nguyệt và Văn Nhật tình cảm rất tốt, nhà các ngươi có thể đón cả Văn Nhật đi cùng không?” Phương thị thấy quần áo tiểu cô nương này chỉnh tề, cảm thấy gia cảnh nhà nàng nhất định không tồi, nếu có thể nhận nuôi cả Văn Nhật, tảng đá trong lòng nàng cũng được buông.
“Việc này đến lúc đó lại nói, có thể hắn cũng không muốn đến nhà ta.” Hiểu Nhi không đồng ý ngay, ai biết cái người tên Văn Nhật tính tình như thế nào, nàng không ngại nuôi thêm một người, nhưng đón người về nhà, nhân phẩm nhất định phải tốt.
Bởi vì đại ca nàng đã nhờ nàng chiếu cố đến hai đứa trẻ, nàng đã đồng ý, cho dù khó khăn cũng là trách nhiệm của nàng, không thể vì không bị hưu mà đẩy trách nhiệm cho người khác được!
Hiểu Nhi đưa phụ nhân tới chỗ Diêu chưởng quầy. Nếu trực tiếp mang về nhà, Thẩm Thừa Quang phản ứng lại thì chắc chắn sẽ quay lại tìm nàng, tìm không thấy chắc chắn sẽ trở về thôn. Mà đưa đến khách điếm lại lo lắng phụ nhân tự mình bỏ đi, lãng phí thời gian và nhân lực tìm lại.
Diêu chưởng quầy thấy Hiểu Nhi lại quay trở lại thấy kì lạ nên hỏi.
“Cháu gái quên gì à mà sao lại chạy về đây?”
“Diêu bá bá, đây là Phương thẩm tử, để nàng ở tại nhà bá bá trước được không? Cháu trở về gọi cha mẹ qua đây, có việc cần thương lượng với nàng!”
“Không thành vấn đề, ta gọi bá mẫu ngươi đến đây sắp xếp!” Nói xong gọi tiểu nhị tới bảo hắn đến hậu viện mời Lương thị ra đây.
“Cảm ơn Diêu bá bá, cháu trở về thôn trước.”
“Yên tâm, nhất định giúp ngươi tiếp đón khách.” Diêu chưởng quầy vỗ ngực đảm bảo.
“Phương thẩm tử, ngươi ở đây nghỉ ngơi trước một chút, ta lập tức về nhà, gọi cha mẹ ta tới, đến lúc đó nói rõ ràng mọi chuyện mà ngươi biết cho bọn họ.”
Trong lòng Phương thị hơi thấp thỏm, nhưng vẫn gật đầu, đây là cơ hội cuối cùng, nàng không muốn bị hưu, nhưng lại không đành lòng để hai đứa trẻ lang thang đầu đường xó chợ.
“Cháu gái à, ta cho người đưa ngươi trở về thôn.”
Hiểu Nhi nghe xong gật đầu: “Cảm ơn Diêu bá bá.”
Hiểu Nhi trở về thôn, xuống xe ngựa ở đầu thôn, thưởng phu xe hai văn tiền, gọi Thẩm Thừa Diệu đang ở nhà mới trở về nhà cùng nàng.
Về đến nhà.
Lưu thị đang ở trong phòng bếp chuẩn bị làm cơm chiều.
“Nương, vào trong phòng trước một lát!” Hiểu Nhi đứng ở cửa phòng bếp vẫy tay với Lưu thị.
“Sao vậy?”
Lưu thị buông dao phay, rửa tay trong bồn, lại lau khô tay vào tạp dề sau đó mới đi ra phòng bếp.
Trở lại phòng, Hiểu Nhi đóng kỹ cửa: “Cha, nương, vừa nãy ở trấn trên, con vô ý thấy đại bá và một vị phụ nhân nói chuyện……”
Hiểu Nhi nói rõ ràng những gì nàng nghe được Thẩm Thừa Quang và Phương thẩm tử nói chuyện ra.
“Vị phụ nhân kia đâu? Nàng nói chính là Vận Nhi sao?” Thẩm Thừa Diệu kích động đứng lên, làm đổ cả ghế đang ngồi.
“Cái gì mà thấy chết không cứu?! Vận Nhi làm sao vậy?” Trong lòng Lưu thị cực kỳ lo lắng, nhận định cháu gái trong lời nói của phụ nhân kia chính là Vận Nhi!
“Cha, nương đừng kích động! Nghe hết lời con nói đã! Con đưa Phương thẩm tử nhờ Diêu bá bá chiếu cố hộ con rồi.”
“Vì sao không trực tiếp đưa về nhà?”
“Chúng ta chưa chắc chắn đó là Vận Nhi, hơn nữa đại bá cũng phủ nhận, đúng không? Nếu con đưa nàng về nhà, đại bá biết, chẳng phải là tự nhiên gây chuyện sao?”
Hiểu Nhi trấn an hai người lại tiếp tục nói chuyện lúc nàng và Phương thẩm tử nói chuyện.
“Ta đến chỗ Diêu đại ca trước!” Thẩm Thừa Diệu chờ không kịp, bây giờ hắn muốn đi hỏi rõ ràng mọi chuyện! bây giờ hắn muốn đón con gái về nhà!
“Ta cũng đi! Đợi ta với!” Lưu thị cũng vội đứng lên, tìm chiếc mền nhỏ trong ngăn tủ, quấn vào người tiểu muội.
Hiểu Nhi giữ chặt hai người đang nóng lòng lại: “Cha, nương, hai người đều đi sao?”
Thẩm Thừa Diệu khôi phục lý trí, “Đúng vậy, nương Hiểu Nhi, nhà mới sắp xây xong, không thể không có người, huyện Vân Đông cách nơi này rất xa, qua lại ít nhất phải hơn nửa tháng!”
“Nhưng……” Nàng muốn gặp con gái đầu tiên, muốn tự mình đi đón con gái về nhà!
“Nếu thật sự là Vận Nhi, ta nhất định đưa nàng bình an về nhà! Trong nhà còn có mấy đứa trẻ, sao có thể không quan tâm.” Thẩm Thừa Diệu là đàn ông, tương đối lý trí.
Lưu thị nghe xong mới từ bỏ, “Ta ở nhà chờ các ngươi trở về, khi đó nhà mới nhà ta xây xong, đến lúc đó là song hỷ lâm môn!”
Nghĩ đến đây, trong lòng Lưu thị cũng vui vẻ lên không ít.
“Cha một mình đi đón người với Phương thẩm tử cũng không ổn.”
Vợ chồng hai người nghe xong cũng phản ứng lại, nam nữ thụ thụ bất thân, trai đơn gái chiếc cùng đi huyện kia quả thực không ổn. Nếu như vậy thì danh tiết Phương thẩm tử cũng không còn.
“Cha Hiểu Nhi, ta đi đón người, ngươi ở nhà.”
“Không được, nàng là phụ nữ đi nơi xa như vậy, trời xa đất lạ, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn, ta phải làm sao bây giờ!”
“Ngươi lại không đi được, ta cũng không được, vậy làm sao bây giờ?”
“Cha và nương cùng đi đi, trong nhà có con và ca rồi, tứ thúc cũng đã trở lại, đến lúc đó trong nhà có chuyện gì cần người lớn ra mặt, để tứ thúc hỗ trợ là được!”
“Đúng vậy, để tứ đệ hỗ trợ chăm sóc trước, ta đi nói với tứ đệ.” Vừa nói xong, Thẩm Thừa Diệu liền chạy ra ngoài.
“Ta đem hành lý thu thập trước, chắc tối nay cha ngươi sẽ xuất phát!”
“Con đi chuẩn bị đồ ăn cho cha mẹ!” Nói xong Hiểu Nhi cũng về phòng của mình.
Trở lại phòng, nàng vào không gian, đựng hai bình nước không gian và một bình nhỏ chất lỏng Vô Ưu, lại hái hai chiếc lá Vô Ưu, làm thành hai mươi viên thuốc, lại hái bốn quả Vô Ưu làm thành thuốc viên, sau đó đem toàn bộ đồ bỏ vào một cái bọc, lại ở phòng bếp trong không gian làm một ít bò khô và thịt heo khô, mười mấy chiếc bánh bao thịt, gói mấy thứ này lại, cầm mười mấy quả táo, sau đó gói tất cả đồ vào bao rồi bỏ vào một cái bao quần áo.
Từ khi có phòng bếp, động vật nuôi trong không gian đạt đến trọng lượng nhất định, sẽ tự động giết thị lưu trữ trong tủ lạnh phòng bếp, hơn nữa các loại thịt đều được phân loại tốt. Thóc được thu hoạch trong không gian sẽ tự động biến thành gạo lưu trữ trong lu gạo, lúa mạch cũng tự động biến thành bột mì, sau khi Hiểu Nhi biết công năng này, trong lòng nàng càng hài lòng hơn với không gian này!
Hiểu Nhi ra khỏi không gian, trở về phòng Lưu thị, sau đó mở tay nải ra, lấy ra bọc nhỏ đựng quả Vô Ưu, “Nương, đây là sư phụ con cho con, hai bình nước này là để nương và cha giải khát trên đường, hai mươi viên thuốc này để chữa trị vết thương, nếu trên đường có phong hàn hoặc bệnh khác liền ăn thuốc viên trong bao này, đều là mỗi ngày ba lần, hai canh giờ ăn một lần, mỗi lần một viên. Đây là trái cây con mua ở trên trấn, thịt khô và bánh bao thịt, nương mang ở trên đường đói bụng liền ăn!”
“Sư phụ con cho con thuốc viên, con tự cất giữ, cha mẹ không ở nhà, nếu các con bị bệnh, cũng có thể ăn. Mẫu thân càng yên tâm.” Sư phụ Hiểu Nhi cho thuốc, nhất định là linh đan diệu dược, vẫn nên để lại cho con cất giữ đề phòng mới tốt.
“Con vẫn còn, nương cầm lấy đi!” Hiểu Nhi bọc lại đồ một lần nữa sau đó đưa cho Lưu thị.
“Nương bọn nhỏ, xong chưa, chúng ta xuất phát đi.” Thẩm Thừa Diệu đã buộc lại xe bò mới mua hôm nay xong.
“Đến thượng phòng nói với cha mẹ không?”
“Nói, ta nói ta phải đến huyện kế bên làm công, ngươi đi theo nhận việc nấu cơm.” Thẩm Thừa Diệu ngượng ngùng mà sờ đầu, lần đầu tiên hắn nói dối với cha mẹ mình, trong lòng hắn cũng áy náy.
Lưu thị nhìn hắn một cái, còn không ngốc đến vô phương cứu chữa!
“Vậy cha mẹ nói như thế nào?”
“Không nói gì, bảo chúng ta yên tâm đi. Mọi người sẽ hỗ trợ chăm sóc bọn nhỏ. Chúng ta mau xuất phát đi!” Thẩm Thừa Diệu nghĩ đến đây rất cảm động, cha mẹ mình vẫn sẽ chiếu cố đến mình.
Hắn không biết là Thẩm Trang thị đang lo lắng hắn mua đất xây nhà quá lớn, không đủ tiền đến lúc đó tìm nàng đòi tiền, nghe hắn nói muốn đi làm công, nhanh chóng đuổi hắn đi.
“Hiểu Nhi, vậy con nói với ca ca và đệ một tiếng, cha mẹ rất nhanh sẽ đón muội muội trở về”
“Vâng, cha mẹ yên tâm đi, chúng con sẽ chăm sóc tốt bản thân.”