Nông Nữ Khuynh Thành (Dịch)

Chương 71 - Chương 71 - Hỏi Chuyện

Chương 71 - Hỏi chuyện
Chương 71 - Hỏi chuyện

Chương 71: Hỏi chuyện

Đến khi trời tối, Thẩm Thừa Quang quả nhiên trở về thôn, Thẩm lão gia tử thấy con trai lớn về nhà rất vui mừng, nhưng lại lo lắng muộn như vậy hắn còn từ trấn trên trở về là xảy ra chuyện gì.

“Thừa Quang, sao muộn như vậy còn về nhà? Ăn cơm chưa? Lão bà tử mau đi xem trong nồi còn đồ ăn gì hay không! Nếu không có thì nhanh tay làm chút gì đó đi!”

“Ở đâu ra đồ ăn thừa, ta đi làm mì trứng!” Thẩm Trang thị nghe xong chuẩn bị xuống giường.

“Con ăn rồi, nương không cần phải làm. Tối qua con nằm ngủ mơ thấy cha mẹ ngủ không đắp chăn đàng hoàng, nhớ cha mẹ, liền về nhà nhìn xem. Gần đây thời tiết lại lạnh lên không ít! Cha nương buổi tối ngủ nhớ rõ đốt giường đất ấm áp chút.” Thẩm Thừa Quang vội ngăn cản Thẩm Trang thị.

“Cha biết rồi, lạnh không, yên tâm đi.” Con trai lớn đi ngủ cũng lo lắng cho cha mẹ mình sẽ lạnh cóng, thật là hiếu thuận, trên mặt Thẩm lão gia tử tươi cười như hoa nở.

“Lão nhị đi phía nam còn chưa về à?” Thẩm Thừa Quang nhìn thoáng qua đông sương phòng.

“Không có, nghe vợ lão nhị nói sắp về rồi.”

“Lão tam đâu? Ở nhà ạ, ta đi tìm lão tam lão tứ uống ly rượu.” Thẩm Thừa Quang trong lòng sốt ruột, nhưng thấy Thẩm lão gia tử và Thẩm Trang thị cũng chưa nhắc tới người cần nhắc, quyết định hỏi.

“Lão tam không ở nhà, chạng vạng đến thượng phòng nói muốn ra xa nhà. Cơm chiều cũng chưa ăn đã ra cửa.”

Nghe xong Thẩm Thừa Quang lại khẩn trương, “Đi xa nhà, đi nơi nào a? Là có người tới tìm hắn sao?”

“Có thể đi đâu! Mua đất xây nhà, sàn nhà rộng như vậy, đi làm công kiếm tiền! Lão tam và vợ lão tam đều đi, nói bên trả tiền công cao! Về sau nếu lão tam hỏi ngươi vay tiền, ngươi nhất định đừng đồng ý! Hắn xây xong nhà kia, cũng không biết thiếu bao nhiêu tiền!” Trong lòng Thẩm Trang thị bất mãn, Thẩm Thừa Diệu dùng hết tiền để mua đất xây nhà, nhiều tiền như vậy, một văn cũng không cho nàng! Nếu không phải phân gia, Thẩm lão gia tử đè ép, nàng đã sớm đi làm ầm ĩ rồi!

Hôm trước nàng đến đầu thôn xem qua căn nhà kia, trong lòng hơi hụt hẫng, đồng thời nàng cũng không tin Thẩm Thừa Diệu có năng lực xây một căn nhà khí phái như vậy. Khi nhìn thấy căn nhà, nàng tức giận lão tam không đưa tiền xây nhà cho nàng, sau lại nghĩ đến chuyện này, bây giờ lại lo lắng đến lúc đó nhà lão tam tới hỏi nàng đòi tiền!

Đúng là nuôi con trăm tuổi, lo lắng chín mươi chín năm! Trong lòng Thẩm Trang thị cảm thán một câu!

Nếu Hiểu Nhi biết ý nghĩ của Thẩm Trang thị, có lẽ có thể phì cười!

“Cha, hôm nay có người xa lạ tới tìm lão tam không?”

Thẩm lão nhân thấy thật kỳ quái khi Thẩm Thừa Quang hỏi như vậy, lắc đầu, “Không có, ai tìm lão tam? Ngươi vì việc này mà trở về?”

“Cha muốn đi đâu, con làm sao mà biết ai đến tìm lão tam, con chỉ là……” Thẩm Thừa Quang xoay chuyển tròng mắt, “Con ở trấn trên nghe nói có phụ nhân ở huyện khác lấy cớ tìm người làm công nhật lừa gạt người ta đi khai thác quặng tư nhân, con lo lắng lão tam trúng kế!”

“Không thể nào…… Ngọc Châu, đi tây sương phòng gọi mấy đứa nhỏ nhà lão tam lên đây.” Nghe xong trong lòng Thẩm lão gia tử cũng hơi lo lắng.

Thẩm Ngọc Châu không tình nguyện xuống giường, bĩu môi dài. Ở cửa thượng phòng hét lớn: “Cảnh Duệ, Cảnh Hạo các ngươi tới thượng phòng một chút!”

Hiểu Nhi ở trong phòng nghe được tiếng hét, đi ra, “Tiểu cô, có chuyện gì vậy?”

“Gọi ca ngươi, đệ ngươi đến thượng phòng, cha ta có chuyện muốn hỏi các ngươi!” Thẩm Ngọc Châu liếc mắt nhìn Hiểu Nhi, bỏ lại một câu liền trở về thượng phòng.

Lúc này Cảnh Duệ và Cảnh Hạo cũng đi ra, ba người nhìn nhau rồi đi về phía thượng phòng.

“Gia, nãi, đại bá, tiểu cô” Ba người cùng nhau chào hỏi với bốn người đang ngồi trên giường đất.

“Duệ Nhi, Hạo Nhi, vào đây ngồi trên giường đất, Hiểu Nhi cũng ngồi!” Thẩm lão gia tử vỗ vào vị trí canh người hắn.

Cảnh Duệ và Cảnh Hạo ngồi xuống, Hiểu Nhi ngồi dưới giường đất chỗ ngày thường hay ngồi, Thẩm lão gia tử không bảo nàng lên giường đất ngồi, mà giường đất thượng phòng, trừ Thẩm Ngọc Châu, Thẩm Bảo Nhi, còn chưa có người con gái nào của Thẩm gia có tư cách ngồi.

“Duệ Nhi, cha ngươi làm thế nào mà biết huyện khác có việc làm?”

“Cữu cữu cháu nói lần trước cửa hàng cữu cữu làm việc đóng cửa, liền đến đó làm công mấy ngày, ở đó còn thiếu người, hắn liền nhớ tới cha, khi nghỉ phép về nhà muốn gọi cha đi cùng, mà cữu cữu cháu nói nương nấu ăn ngon, nơi đó thiếu đầu bếp nữ, cũng gọi cả nương cháu đi.” Hiểu Nhi đã sớm thương lượng với hai huynh đệ nói sao cho khớp.

“Cữu cữu ngươi có nói là đi làm việc gì hay không?”

“Bọn họ đi sửa nhà cho một gia đình giàu có, cữu cữu làm nghề mộc, cha cháu có lẽ đi xây nhà, nương cháu đi nấu cơm!”

“Hôm nay có một người phụ nhân tới tìm cha ngươi hay không?”

“Có ạ, có Hữu Phúc thẩm tử tới tìm cha mẹ cháu.”

“Ta nói là phụ nhân xa lạ.”

Cảnh Duệ lắc đầu, “Không có, cháu và cha cả ngày đều ở chỗ nhà mới, không nhìn thấy có người xa lạ tới, hơn nữa phụ nhân xa lạ tìm cha cháu làm gì?”

“Buổi chiều ta ở đầu thôn nửa ngày, cũng không thấy phụ nhân xa lạ, ngươi không cần lo lắng.” Đại cữu lão tam hắn cũng biết, giống như nhà lão tam, tâm địa tốt, nếu hắn đã đi làm, lại về gọi Thẩm Thừa Diệu, chắc sẽ không sai.

“Đại bá như thế nào sẽ hỏi có hay không xa lạ phụ nhân tới tìm ta cha?” Hiểu Nhi nhìn thẳng Thẩm Thừa Quang, ánh mắt tựa như có lực xuyên thấu, trừ người bị nhìn chăm chú, những người khác cũng không có cảm giác này.

Thẩm Thừa Quang dưới cái nhìn của Hiểu Nhi, tự dung lại thấy khẩn trương, hoảng loạn mà tránh tầm mắt Hiểu Nhi, “Không có, ta chỉ tùy tiện hỏi một chút.”

“Tùy tiện hỏi, nhất định phải hỏi phụ nhân xa lạ, không thể hỏi người đàn ông xa lạ sao?”

Thẩm lão gia tử không thích thái độ nói chuyện của Hiểu Nhi với Thẩm Thừa Quang: “Đại bá ngươi ở trấn trên nghe nói có phụ nhân huyện khác lấy cớ tìm người làm công nhật để lừa gạt người ta đi khai thác quặng tư nhân, hắn lo lắng cha ngươi mới hỏi, đừng có mà không biết tốt xấu! Được rồi, nếu cha ngươi không có việc gì, các ngươi cũng về tây sương phòng đi.” Thấy là phiền lòng.

Không biết tốt xấu? Trong lòng Hiểu Nhi cười lạnh một chút, nếu coi hắn là người tốt thật, cả nhà bị bán còn giúp hắn đếm tiền!

Nghe xong Thẩm lão gia tử nói, ba người chúc bọn họ ngủ ngon, liền rời thượng phòng.

Trong lòng Thẩm Thừa Quang tuy yên tâm không ít, nhưng vẫn cảm thấy bất an, không tìm được vị phụ nhân kia, giải quyết việc này, hắn liền không thể ngủ ngon. Hắn phải trở về trấn thương lượng với Lam thị cách giải quyết.

“Cha, nương đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai con còn phải mở cửa hàng, về trấn trên trước!” Nói xong liền vội vàng rời đi.

“Trời đều đã muộn thế này rồi, ngày mai trở về sớm một chút không phải là được rồi sao.”

“Không được, con còn phải kiểm tra sổ sách hôm nay!” Giọng nói Thẩm Thừa Quang từ ngoài nhà vang vọng vào.

“Lão đại cũng vất vả, mỗi ngày bận đến chân không chạm đất. Ta nhìn hình như hắn lại gầy rồi.” Thẩm lão gia tử nhìn thân ảnh con trai lớn thở dài.

Thẩm Ngọc Châu mắt trợn tròn, đại ca nàng lại béo hơn chút có được không!

Ba huynh muội trở lại tây sương phòng.

“Tỷ tỷ, tỷ nói đại bá có tin không?” Cảnh Hạo trở lại ngồi cạnh cái bàn, bắt đầu luyện chữ.

Hiểu Nhi cầm lấy rổ kim chỉ, tiếp tục bận việc làm đồ chơi, “Tin hay không cũng không quan hệ, chúng ta nói dối là muốn xem xem hắn sẽ làm thế nào, muốn cho cha càng thấy rõ bộ mặt thật của hắn mà thôi.”

Không tin càng tốt, vậy thì mấy ngày nay hắn sẽ không có giấc ngủ tốt, đưa con gái của huynh đệ đi bồi tội, hắn đã ngủ an ổn quá nhiều năm rồi.

“Thời tiết này hình như càng ngày càng lạnh! Cha, nương là suốt đêm đi đường à?”

“Thiên Bạch, mấy ngày nay có tuyết rơi không?” Hiểu Nhi nghe xong, trong lòng hỏi một câu.

“Sẽ không!”

May mắn, nếu không đi đường cũng phiền toái!

Bình Luận (0)
Comment