Chương 72: Tìm người làm giúp
Sáng sớm ngày thứ hai, không khí lạnh hơn không ít, Hiểu Nhi ra khỏi phòng, khi thở ra đều thành một đám sương trắng. Nàng đi phòng bếp nấu một nồi nước ấm trước, chuẩn bị cho Cảnh Duệ và Cảnh Hạo rời giường thì dùng nó để rửa mặt chải đầu.
Lúc này, người Thẩm gia từ trên xuống dưới đều còn đang trong giấc mộng, nàng yên tâm mà lấy bữa sáng đã làm xong ở phòng bếp trong không gian, một đĩa sủi cảo chiên và một nồi cháo thịt nạc ra ngoài, sau đó đổi đĩa và nồi đều, lại đặt trên bếp lò hâm nóng.
Sau đó ngồi cạnh bếp lò, dựa vào ánh lửa bắt đầu khâu vá đồ chơi, đồng thời trong lòng lên danh sách những chuyện hôm nay phải làm: Lát nữa, Phúc bá sẽ đem một số nguyên liệu làm đồ chơi qua đây, nàng đến nhờ thôn trưởng phu nhân và tứ thẩm hỗ trợ tìm một số phụ nhân có tay nghề may vá tốt tới hỗ trợ làm; sau đó lại đến chạy đến trấn trên một chuyến.
Một lúc sau, Cảnh Duệ và Cảnh Hạo đều rời giường, đi vào phòng bếp, thấy Hiểu Nhi đang khâu vá đồ chơi.
Trong lòng Cảnh Duệ hơi áy náy, hắn làm ca ca mà còn dậy muộn hơn cả muội muội, đúng là không nên, hạ quyết tâm sáng mai thức dậy sớm hơn để làm cơm sáng cho đệ muội ăn.
“Hiểu Nhi sao lại dậy sớm như vậy, thời tiết lạnh như vậy, nên nằm trong chăn nhiều chút, cơm sáng ta làm là được rồi.”
“Tỷ tỷ làm món gì vậy, thơm quá!”
Hiểu Nhi quay đầu lại nhìn hai người, “Ca, đệ, trong nồi đã có nước nóng, nhanh rửa mặt chải đầu một chút rồi chúng ta ăn cơm sáng đi, ta đã đói bụng.”
Hai người nghe xong, nhanh chóng rửa đi mặt.
Ba người ăn xong cơm sáng, Cảnh Duệ và Cảnh Hạo đi đọc sách, Hiểu Nhi bưng một chén cháo thịt nạc lớn vào phòng của Thẩm Thừa Tổ.
“Tứ thúc, tứ thẩm đã dậy chưa?”
“Đã dậy, đợi chút ta tới ngay đây!” Giọng nói Thẩm Thừa Tổ từ bên trong truyền ra, sau đó nghe thấy tiếng bước chân, tiếp theo cửa kẽo kẹt một tiếng rồi mở ra.
Hiểu Nhi đặt cháo lên trên bàn, “Tứ thúc, cháu nấu cháo thịt nạc, cho tứ thúc nếm thử chút làm nóng cơ thể.”
Thẩm Thừa Tổ vội nhận bát cháo nóng hổi “Đồ nóng như vậy, lần sau đừng bưng, không may bỏng thì làm sao bây giờ!”
Lư thị vừa giúp Thẩm Cảnh Kiệt mặc áo bông, “Hiểu Nhi sớm như vậy đã nấu xong cháo, còn chăm chỉ hơn cả tứ thẩm!”
Không phải ngẫu nhiên mà nhà tam ca phất lên, nhìn xem ngay cả đứa bé bảy tuổi cũng chăm chỉ đến ngay cả người lớn cũng không bằng, xem ra về sau hắn cũng phải chăm hơn chút, cần kiệm quản gia, cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt.
“Tứ thẩm chê cười cháu, ngày thường không dậy sớm như vậy, hôm nay cha mẹ không ở nhà, phải làm thêm việc này, mới dậy sớm.” Hiểu Nhi đi vào trong phòng, trêu chọc Cảnh Kiệt vẫn còn đang buồn ngủ.
“Kiệt Nhi còn không đứng dậy, tam tỷ nấu cháo thịt, ăn rất ngon, đệ không đứng dậy rửa mặt thì không được ăn!”
“Nương, con muốn ăn cháo thịt, phần cho con một chút.” Cảnh Kiệt nghe thấy có cháo thịt, lập tức nhảy xuống giường, nói xong liền chạy ra ngoài.
Lư thị lắc đầu, “Đứa nhỏ này thấy ăn là chạy nhanh hơn thỏ, hắn có thể hiểu chuyện bằng một nửa các cháu ta sẽ yên tâm hơn.”
“Kiệt Nhi còn nhỏ, hơn nữa có thể ăn là phúc!” Hiểu Nhi cảm thấy tính cách Thẩm gia Cảnh Kiệt khiến người ta vui mừng. So với các đường huynh đệ khác ít nhất cũng bình thường, trẻ nhỏ ngây thơ hoạt bát, thẹn thùng hắn đều có.
Lư thị nghe xong cười cười.
“Tứ thẩm, những người có tay nghề may vá tốt trong thôn, thẩm có biết không?”
“Người có tay nghề may vá tốt trong thôn vài người, sao vậy, cháu có cái gì cần làm sao? Tứ thẩm giúp cháu là được.”
“Không phải, vị Thượng Quan công tử kia có một số đồ chơi cần người hỗ trợ làm, cháu liền nghĩ tìm người trong thôn cùng nhau làm, kiếm chút tiền lẻ ăn tết hoặc mua trâm hoa cũng được.”
“Thế là chuyện tốt, ta sẽ nói với mọi người trong thôn, nhất định có rất nhiều người đồng ý làm.”
“Ta chỉ muốn tìm nguoiwg có tính cách tương đối tốt, việc này nếu làm tốt, về sau nhất định sẽ có việc làm, nên cần mỗi người tính tình phải tương đối tốt, nếu không may khi làm mà có lỡ miệng nói, truyền ngoài hoặc tham lam đồ của người khác sẽ không tốt, chúng ta cũng tránh chọc phiền toái đúng hay không?”
“Đúng đúng đúng, không thể tùy tiện tìm, để ta nghĩ xem, nhất định sẽ làm cho cháu thỏa đáng.”
“Hữu Phúc thẩm tử và Đại Thụ thẩm tử tay nghề may vá như thế nào?”
“Tay nghề may vá của bọn họ không tồi, ngươi xem những mụn vá trên quần áo của Hữu Phúc thúc và Đại Thụ thúc hầu như không nhìn thấy. Đúng rồi, tay nghề của Văn Tuệ cũng không tồi, tính cho nàng một người. Còn có Tạ thị, đại bá nương, ……”
“Tứ thẩm, đến lúc đó ngươi phân phát nguyên liệu cho các nàng, cháu sẽ để ca ca ghi chép mỗi người cầm bao nhiêu đồ. Tiền công tính theo kiện, một văn tiền mười kiện.” Hiểu Nhi lấy ra một con thỏ lưu manh thỏ.
“Như con thỏ này, cháu để mỗi người chỉ may tai, hoặc chân thỏ. May mười cái tai hoặc là chân thỏ kể cả nhồi bông, liền có một văn tiền!”
“Mười cái tai sẽ có một văn tiền, thật à?” Bạc này cũng quá dễ kiếm lời! Trong lòng Lư thị hơi kích động, một ngày nàng có thể may được mấy trăm cái! Vậy một ngày có thể kiếm được bao nhiêu bạc?
“Không nhất thiết phải là lỗ tai nhỏ như vậy, có cả bụng lớn như vậy, dù sao to nhỏ đều là một văn mười cái!”
“Ta biết rồi, Hiểu Nhi nha đầu, việc này đơn giản, số lượng lớn không? Cần gấp không? Có lẽ cũng không cần rất nhiều người?” Lư thị nghĩ muốn một mình làm hết tất cả.
“Vâng, số lượng rất lớn, cần rất gấp, nếu là người tay chân nhanh nhẹn, mấy người cũng được, tìm vài người trước đi, về sau không đủ lại tìm! Việc này về sau còn có thể làm. Tứ thẩm không cần lo lắng.”
Nghe xong, Lư thị liền yên tâm rồi, “Đồ ở đâu? Gọi tứ thúc ngươi mang qua đây, ta lập tức đi tìm người!”
“Tứ thẩm ăn cơm sáng trước đi, không vội, đồ có lẽ còn chưa đưa tới đây. Cháu cho người đưa đến đầu thôn chỗ nhà mới nhà cháu.”
“Được rồi, ngươi gấp cái gì, ăn no bụng mới có sức làm việc. Cháo này Hiểu Nhi làm quả thật ăn rất ngon.”
“Đúng vậy, ăn cơm trước mới được!” Lư thị nghe xong lập tức há to ăn cháo, hương vị gì đó nàng cũng không nếm được.
Hiểu Nhi không nhịn được cười.
“Tỷ, xe ngựa đưa đồ tới, mau đến đầu thôn đi!” Cảnh Hạo thở hồng hộc mà chạy vào, ăn xong cơm sáng hắn liền đến đầu thôn chờ xe ngựa đưa đồ qua đây.
“Tứ thẩm, cháu đến đầu thôn trước, thẩm ăn xong thì tới đây!” Hiểu Nhi để lại lời nói liền nhanh chân đi về phía đầu thôn.
“Ta xong rồi, đợi ta chút…” Lư thị và hai ba lần liền ăn xong chén cháo, bỏ chén xuống, đuổi theo.
Thẩm Thừa Tổ nhìn cái chén trên bàn đang xoay không ngừng há hốc mồm! Nương tử từ bao giờ mà hấp tấp như vậy?
Hai xe ngựa đồ, là Phúc bá tự mình dẫn người đưa tới đây, sau khi Hiểu Nhi nhờ phu xe chuyển đồ vào nhà mới, Phúc bá liền cáo từ, cửa hàng trong huyện còn có một đống chuyện chờ hắn làm.
Hiểu Nhi mở một tay nải ra, đựng trong này chính là bản mẫu. Nàng lại mở tất cả các túi ra, sau khi tính toán trong lòng những loại vải nào để làm bản mẫu kia, sau đó nói cho Lư thị mấy túi kia làm theo bản mẫu được bao nhiêu, bông nhét bao nhiêu mới thích hợp, hơn nữa con trực tiếp làm một cái cho Lư thị xem.
“Tứ thẩm tốt nhất mỗi người chỉ phân một bản mẫu là được, tránh cho các nàng làm sai.”
“Ừ, ta biết rồi. Ta sẽ làm cho mỗi người một bản mẫu, phân cho các nàng mỗi người một cái để làm theo.”
Hiểu Nhi gật đầu, “Vậy việc này liền làm phiền tứ thẩm, đồ để ở đây, tìm được người liền dẫn qua đây nhận đồ, giữa trưa ngày mai phải giao về, bảo các nàng làm được bao nhiêu nhận bấy nhiêu! Đừng tham nhiều, về sau còn được làm, đừng bởi vì nhận nhiều lại làm không xong chậm trễ chuyện này.”
“Yên tâm, ta biết rồi. Ta đi tìm người trước.” Lư thị lại chạy vào trong thôn. Nhanh chân làm, làm thêm một khắc liền kiếm thêm được một văn!
“Ca, đệ các ngươi ở đây một lát ghi chép người đăng ký, ta phải chạy đến trấn trên.”
“Được, cẩn thận một chút.”
“Tỷ, yên tâm đi, về nhà sớm một chút.”