Nông Nữ Khuynh Thành (Dịch)

Chương 73 - Chương 73 - Lại Hợp Tác

Chương 73 - Lại hợp tác
Chương 73 - Lại hợp tác

Chương 73: Lại hợp tác

Hiểu Nhi đeo một cái sọt, đi vào cửa hàng của Diêu chưởng quầy, Diêu chưởng quầy đã sớm đứng ở cửa chờ.

“Nha đầu, ta đang ngóng trông cháu đến, mau theo ta đi.” Nói xong kéo Hiểu Nhi qua hậu viện cửa hàng.

“Diêu bá bá xin lỗi, có chút việc trì hoãn.” Hiểu Nhi tuy hơi kinh ngạc Diêu chưởng quầy nóng vội chờ ở cửa như vậy, nhưng vẫn nói lời xin lỗi.

“Không có việc gì, bây giờ còn sớm, thiếu gia nhà ta hôm nay qua đây tương đối sớm, hắn có việc vội vàng phải đi nên ta mới sốt ruột.”

Diêu chưởng quầy đưa người tới trước cửa một gian phòng trong hậu viện, gõ cửa.

“Vào đi!” Âm thanh từ bên trong truyền ra.

Nghe thấy âm thanh quen thuộc này Hiểu Nhi chớp mắt, thế giới thật nhỏ.

Diêu chưởng quầy đẩy cửa ra, “Thiếu gia, người đã đến.”

Địch Triệu Duy ngẩng đầu lên, nhướng mày.

Hiểu Nhi đứng ở cửa tươi cười chào hỏi: “Địch đại ca, sớm!”

“Hóa ra là nha đầu này, ta đã sớm đoán ra được.” Địch Triệu Duy đứng lên, chỉ vào chiếc ghế gần mình nhất, “Mau tới đây ngồi.”

Trong lòng Diêu chưởng quầy cực kỳ kinh ngạc, “Cháu gái quen biết thiếu gia nhà ta?”

“Cửa hàng đồ chơi do chính nha đầu này làm ra.”

Cái này càng làm Diêu chưởng quầy kinh ngạc, đây là con gái lão đệ nhà hắn à? Sao có thể hiểu biết nhiều như vậy!

Hiểu Nhi cười với Diêu chưởng quầy, “Lúc trước đã quen biết, xem như đối tác.”

“Cháu gái lại làm ta kinh ngạc hết lần này đến lần khác!” Diêu chưởng quầy rất nhanh định thần lại, cảm thán một câu.

“Thiếu gia, ta đi chuẩn bị trà và điểm tâm, xin cáo lui trước.” Nếu hai người quen biết, vậy hắn ở đây hay không cũng không quan trọng.

Địch Triệu Duy gật đầu, xem như đồng ý, sau đó lại xem bản thiết kế mà hôm qua Hiểu Nhi đưa, “Phương pháp vẽ những bản thiết kế này không giống với ngươi vẽ thiết kế đồ chơi.”

Hiểu Nhi gật đầu, “Gốm sứ và đồ chơi là hai loại hoàn toàn có phong cách khác nhau.”

Kỹ thuật làm hai loại này cũng khác nhau, tranh vẽ trên đồ sứ, khảo nghiệm kỹ năng vẽ tranh truyền thống, mà đồ chơi, nàng chỉ cần dùng bút than vẽ đơn giản vài nét là ra.

“Ban đầu ta nghĩ chỉ cho hai phần tiền lãi, nhưng nếu là ngươi, vậy ba phần là được, nha đầu, Địch đại ca đối với ngươi tốt như vậy, ngươi báo đáp ta thế nào đây?”

“Còn muốn báo đáp? Không phải ta giúp Địch đại ca kiếm càng nhiều bạc à? Địch đại ca ngại ba phần là nhiều, vậy ta đi tìm nhà khác!” Hiểu Nhi giả vờ muốn đứng lên đi tìm nhà khác.

Nghe xong Địch Triệu Duy dở khóc dở cười: “Ngươi cái nha đầu này, thhiệt một chút cũng không chịu được!”

“Ta chỉ biết ăn đồ ăn, không chịu thiệt!” Hiểu Nhi nghiêm trang mà trả lời.

Địch Triệu Duy bất đắc dĩ cười cười, cũng không trêu nàng nữa mà nói chuyện chính: “Nha đầu, một tháng ngươi có thể ra bao nhiêu bản thiết kế?”

“Một tháng ít nhất một bộ, nhiều nhất hai bộ!”

“Ít như vậy a!”

“Chúng ta à theo đuổi chất lượng mà không phải là số lượng, này số lượng nhiều, rất có thể sẽ thành chén ăn cơm bình thường, vỡ cũng chỉ mấy văn tiền, cũng không đáng giá đau lòng, nhưng đồ gốm tinh phẩm, một bộ cũng có thể trở thành tác phẩm nghệ thuật lưu truyền ngàn năm, chúng ta nên sản xuất theo chất lượng chứ không phải số lượng. Đồ gốm không giống đồ chơi, lợi nhuận của nó có khi không đánh giá được, đồ sứ tinh xảo có thể thành đồ cổ. Mà đồ chơi cần dựa theo số lượng, bán được nhiều, kiếm được nhiều. Đương nhiên đồ sứ dựa vào số lượng cũng có thể làm nhưng không thể làm giống như đồ sứ làm theo chất lượng được!”

Địch Triệu Duy gật đầu, đúng là nên coi trọng chất lượng, toàn bộ Mẫn Trạch quốc, rất nhiều lò gốm, nhưng mỗi năm ra được sản phẩm tinh xảo cũng không vài cái, nhiều là dựa theo số lượng kiếm tiền, nếu nhà mình mỗi năm có thể ra vài món tinh xảo, nhất định sẽ trở thành đệ nhất cả nước. Đúng là đồ mà làm với số lượng nhiều sẽ không đáng giá, vật hi hữu mới đáng giá.

Hai người lại thương lượng chi tiết chuyện hợp tác, sau đó ký khế ước, đại khái là mỗi tháng Hiểu Nhi cung cấp ít nhất một bản thiết kế, bất cứ đồ gì mà Hiểu Nhi thiết kế, đều có thể nhận được ba phần tiền lãi, còn chuyện sản xuất, quản lý, tiêu thụ, không cần Hiểu Nhi phụ trách, thời hạn hợp đồng là hai năm.

Ký tên xong, ấn dấu tay, Hiểu Nhi làm khô công văn, gấp lại rồi bỏ vào vạt áo, thật ra là bỏ vào trong không gian.

“Địch đại ca, vừa nãy, Diêu bá bá nói ngươi vội đi, hôm nay trở về đế đô sao?”

“Đúng vậy, hôm nay mà không trở về, muộn thêm chút nữa chỉ sợ tuyết lớn chắn đường, không trở về được.”

Hiểu Nhi nghĩ nghĩ, giả vờ lật sọt, thực tế là lấy ra từ trong không gian một bao lớn thịt heo khô và một bao lớn mứt hoa quả và trái cây trong không gian ra, đưa cho Địch Triệu Duy.

“Đây là đồ ăn vặt nhà ta làm, Địch đại ca cầm lấy ăn trên đường.”

Địch Triệu Duy cười nhận lấy, “Vẫn là nha đầu có lòng, năm sau Địch đại ca cũng mang cho ngươi chút đồ ăn ngon ở đế đô cho ngươi nếm thử.”

“Trong lòng ta có việc muốn nhờ, ta muốn mở lò rèn, không biết quan phủ có thể phê chuẩn hay không?”

“Ta biết ngay không thể ăn không trả tiền! Việc này đơn giản, chỉ cần Thượng Quan đại ca nói một câu là được, nhưng bây giờ đã cuối năm, năm sau rồi nói!”

“lần trước ngươi nhờ chúng ta tìm người làm máy bơm nước cầm tay, bồn cầu, cửa sổ thủy tinh, v.v. đã làm xong, hai ngày tới có thể đưa đến nhà ngươi!”

“Thật sự quá tốt! Cảm ơn địch đại ca!” Đúng lúc cần trang trí cho nhà mới.

“Đều là công lao của Thượng Quan đại ca.” Công lao này hắn cũng không dám nhận, người đàn ông kỳ lạ làm ra mấy thứ này không bán cho hắn một chút hắn nào! Chỉ có Thượng Quan Huyền Dật mới cho hắn sắc mặt tốt!

“Dù sao đều phải cảm ơn các ngươi!”

Mà Thượng Quan Huyền Dật ở đế đô xa xôi, lúc này đang bị một đám ngự y vây quanh, từng người luân phiên bắt mạch!

Hoàng đế mặc long bào màu vàng đang ở đại điện đi tới đi lui, không có vẻ uy nghêm trấn định như ngày thường. Hoàng hậu một thân cung trang cũng đi tới đi lui, cuối cùng hai thân ảnh màu vàng va vào nhau!

“Ai ui, đau quá, Hoàng Thượng đi tới đi lui làm gì! Không thể ngồi xuống sao?”

Hoàng đế cực kỳ ủy khuất, cũng không phải chỉ một mình hắn đang đi tới đi lui, “Hoàng hậu cũng đừng đi sau trẫm đi tới đi lui!”

“Thần thiếp là tự mình đi, làm gì có đi theo phía sau người! Hoàng thượng xem đầu ta bị đâm thành một khối u!”

“Trẫm nhìn xem!” Hoàng đế nghe xong ủy khuất biến mất, khẩn trương đi lên nhìn cái trán hoàng hậu bị đụng đỏ lên, cũng cảm thấy mình không nên đi tới đi lui, đụng vào hoàng hậu, “Đều do trẫm, còn đau không? Người đâu mau đi lấy cao Băng Cơ Ngọc Ngưng cho hoàng hậu thoa!”

“Lúc này thoa thuốc cái gì, Dật Nhi mới là quan trọng!”

“Được, không thoa, không thoa! Ngươi đừng nóng giận!”

“Hoàng Thượng, cao Băng Cơ Ngọc Ngưng tới!” Lúc này một cung nữ mỹ lệ quyến rũ cầm một cái bình bạch ngọc tiến lên nhỏ nhẹ nói.

“Ngươi không nghe thấy hoàng hậu nói sao? Còn lấy lại đây làm gì!”

“Nô tỳ biết tội!” Cung nữ vội quỳ xuống, đôi mắt đỏ lên, đáng tiếc không ai để ý.

Hoàng hậu phía sau cung nữ liếc nàng liếc mắt một cái, trong lòng tràn ngập khinh thường! Hoàng Thượng cùng hoàng hậu mười mấy năm cảm tình không người có thể hám, có thể thấy được Hoàng Thượng chuyên tình! Há là nàng một cái nho nhỏ cung nữ có thể tính kế thành công. Trừ bỏ Đức phi cùng Thục phi tính kế Hoàng Thượng thành công sau từng người sinh hạ một tử, hậu cung nhiều năm như vậy tới thêm quá người nào!

Thái y đầu tiên bắt mạch xong, đến thái y tiếp theo …… Khi mười người thái y đều xem xong, mười người nhìn lẫn nhau, đều gật đầu! Trịnh thái y bước lên hành lễ với Hoàng Thượng Hoàng Hậu: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, Thái Y Viện nhất trí chẩn bệnh, độc tố của Lục hoàng tử quả thật là bị thanh trừ hoàn toàn!”

“Tốt, thưởng, thưởng lớn! Ha ha……”

“Bồ Tát phù hộ, con trai ta cuối cùng cũng không phải chịu tội!” Hoàng hậu chắp tay bái tạ.

Nhóm thái y quỳ xuống: “Tạ Hoàng Thượng, Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

“Các ngươi lui xuống trước đi!”

“Tạ Hoàng Thượng!” Nhóm thái y nối đuôi nhau ra ngoài.

“Dật Nhi ở bên ngoài gặp gỡ thần y à?” Hoàng hậu kéo tay Thượng Quan Huyền Dật hỏi.

Trong lòng Thượng Quan Huyền Dật cũng kinh ngạc, nhưng nhớ tới lần trước Hiểu Nhi cho hắn thuốc trị bỏng, ăn xong liền cảm thấy hiệu quả rất tốt, ngay cả Hữu Quân bị bỏng nghiêm trọng như vậy cũng không còn một vết sẹo nào!

Hắn nhớ lúc hắn hỏi hai gói thuốc không giống nhau à? Nha đầu kia còn nói quá bao của mình tốt hơn nhiều, vậy mà có thể giải độc ngay cả thái y cũng bó tay!

“Không có, nhưng Thẩm Hiểu Nhi từng cho con ăn thuốc bị bỏng mà sư phụ nàng để lại, có thể là thuốc kia đã giải độc.”

“Quả nhiên là phúc tinh!” Trong lòng Hoàng Thượng càng chắc chắn, “Có phái người âm thầm bảo vệ hay không?”

“Con để lại một ám vệ bảo vệ nàng.”

Hoàng Thượng suy nghĩ, “Ám vệ thì không cần, ngược lại bị người có tâm để ý tới, bây giờ chung quy nàng chỉ là con nhà nông mà thôi, là thân phận an toàn nhất, cho người âm thầm chú ý là được!”

Thượng Quan Huyền Dật suy nghĩ, gật đầu.

Lại, sau khi Hiểu Nhi cáo từ với Địch Triệu Duy, lại đi tìm Diêu chưởng quầy.

“Diêu bá bá, tối hôm qua cha mẹ cháu đã xuất phát đến Vân Đông Huyện?”

“Đúng vậy, tối hôm qua bọn họ và Phương thị nói một hồi, nói xong liền vội vã đi, nghe nói Vận Nhi bị bệnh nặng. Ta cho người chuẩn bị xe ngựa đưa bọn họ đi.”

“Cảm ơn Diêu bá bá, nơi này cách Vân Đông Huyện xa không, đi hết mấy ngày?” Hy vọng muội muội chưa gặp mặt kia có thể chịu đựng, chỉ cần còn một hơi thở, thuốc nàng cho Lưu thị nhất định có thể cứu nàng!

“Rất xa, phu xe nói, cần đi bốn năm ngày, xe bò cũng phải hơn mười ngày. Đúng rồi, xe bò nhà ngươi còn ở hậu viện, ta cho người đánh xe về giúp ngươi.” Vân Đông Huyện, hắn cũng đi qua một lần, nơi đó gần biển, mọi người đều dựa vào đánh bắt cá mà sinh sống.

“Không cần, một lát nữa cháu tự đánh xe về là được.” Đúng lúc chuyển một xe bò đồ trong không gian về.

Sau khi Hiểu Nhi cáo từ với Diêu chưởng quầy liền tự đánh xe về, trên đường tìm cái rừng cây nhỏ không người, chất đồ đầy một xe.

Về đến nhà, nàng nghe thấy tiếng ồn ào từ trong phòng tứ thúc truyền ra, nhíu mày.

Bình Luận (0)
Comment