Chương 75: Vận Nhi
Hai vợ chồng Thẩm Thừa Diệu gấp rút đi năm ngày đường cuối cùng cũng đến phạm vi huyện Vân Đông, huyện Vân Đông gần biển, gió biển đập vào mặt, mằn mặn.
Sau khi xếp hàng vào thành, Lưu thị đói không chịu nổi, “Cha Hiểu Nhi, sau khi chúng ta vào thành mua chút bánh bao trước để ăn dọc đường đi!”
Sáng sớm nay, ăn mấy cái bánh bao, mấy người lại gấp rút đi nửa ngày, hiện tại bụng đã đói bụng, gần đây không biết có phải ba bữa không đúng giờ giấc, hoặc thức ăn không ngon, sữa không đủ, thời gian tiểu muội khóc đòi uống sữa càng ngày càng nhiều. May là Hiểu Nhi chuẩn bị một ít thịt khô, nếu không thì không có sữa.
“Ừ, ta thấy đằng trước có một tiệm bánh bao.”
“Lý tẩu tử, nơi này cách Lý gia thôn bao xa?” Lưu thị cảm thấy nàng sắp bị gãy lưng vì xe ngựa xóc nảy, từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng đi đến nơi xa như vậy. Cũng không biết ngồi xe ngựa hóa ra lại đau khổ như vậy!
“Sắp rồi, từ cửa thành nam ra khỏi thành, lại đi nửa ngày là đến!”
“Còn phải đi nửa ngày!” Lưu thị nghe xong trong lòng thất vọng.
“Ta đều đi bộ ra khỏi thành, ngồi xe ngựa chắc là nhanh hơn!” Lý tẩu ngồi xe ngựa còn say xe, nàng càng muốn nhanh đến nơi.
Nghe xong Lưu thị phục hồi tinh thần, đi bộ nửa ngày, vậy xe ngựa thì một lát là tới sao!
Tới tiệm bánh bao, Thẩm Thừa Diệu xuống xe, mua hai mươi cái bánh bao thịt nóng hổi, lại đựng mấy bình nước nóng, sau đó vội vàng lên đường.
Một đường đến đây, vì nhanh đến nơi, bọn họ đều ăn trên xe ngựa, không phải bánh bao thì là màn thầu hoặc bánh bột bắp. Nhưng bọn họ đã quen những ngày tháng gian khổ, có bánh bao thịt ăn là tốt rồi, Lý tẩu tử không cảm thấy thức ăn không ngon.
Lý gia thôn càng gần biển, gió biển thổi vào mặt đau nhức.
“Thôn chúng ta ở bờ biển, phần lớn thôn dân đều dựa vào bắt cá kiếm sống, nhưng cá biển bắt lên rất khó sônga, hơn nữa trong thành quá nhiều người bán cá, cho nên chỉ có thể miễn cưỡng sống ấm no, nhiều khi gặp mưa to gió lớn, nhà cũng có khả năng bị thổi bay, lại không thể ra biển, cuộc sống như vậy càng khó khăn.”
“Nhà ở thôn các ngươi nhìn qua rất vững chắc!” Tảng đá lớn như vậy xây nhà còn bị thổi bay, vậy gió phải lớn đến như nào, Lưu thị nghĩ thầm.
“Sức phá hoại của sóng gió rất đáng sợ.” Nàng hơi hối hận năm đó xa gả như vậy! Nhưng tất cả đều là số phận an bài!
Cuộc sống bên bờ biển, ăn bữa nay lo bữa mai. Lúc nào cũng lo lắng hãi hùng, qua rất nhiều năm nàng mới thích ứng được.
“Ngôi nhà thứ ba phía trước chính là nhà ta!” Lý tẩu dùng ngón tay chỉ về phía trước.
Đi đến trước cửa nhà Lý tẩu n, Lý tẩu tử nhảy xuống xe ngựa đập cửa.
“Dũng Nhi, Hải Nhi, nương đã về nhà!”
Thẩm Thừa Diệu và Lưu thị cũng xuống xe ngựa, Thẩm Thừa Diệu ôm tiểu muội thật chặt, chỉ lộ ra một đôi mắt và một cái mũi, gió thật sự quá lớn, thổi đến mắt người cũng không mở ra được.
Tiểu muội vừa mới ăn no, cười tươi với người cha đã đắp chăn cho nàng.
Thẩm Thừa Diệu thấy thế mỏi mệt trong mấy ngày liền đỡ đi rất nhiều, hơn nữa lập tức có thể nhìn thấy một đứa con gái khác của mình!
“Nương đã trở lại?” Trong viện truyền đến giọng nói của một đứa con trai, tiếp theo cửa kẽo kẹt một tiếng liền mở ra, một bóng hình nhào vào trong lòng Lý tẩu.
“Dũng Nhi, biểu muội và biểu đệ của ngươi đâu? cha mẹ biểu muội tới đón nàng về nhà.”
Dũng nhi ngẩng đầu nhìn Thẩm Thừa Diệu và Lưu thị một cái, sợ hãi mà mở miệng: “Nương, ngày hôm qua bà nội nói biểu muội sắp chết, chết ở trong phòng sẽ đen đủi, ảnh hưởng đến số phận nhà chúng ta, liền ném biểu muội đến sau núi! Biểu đệ cũng đi theo.”
Lưu thị nghe xong lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngất xỉu.
“Ở đâu sau núi? Mau nói đi!” Hai mắt Thẩm Thừa Diệu đỏ bừng, hét to. Con gái hắn, hắn thật vất vả mới có tin tức của con gái! Trời lạnh như vậy bị ném ở sau núi còn có thể sống sao? Sau núi không biết có mãnh thú hay không.
“Ta, ta dẫn ngươi đi!” Dũng Nhi hoảng sợ, nhưng vẫn dũng cảm trả lời.
Mấy người vội vàng đi vào sau núi.
“Ở trong sơn động, tối hôm qua ta và biểu đệ đưa biểu muội vào trong sơn động! Ta còn lén cầm một cái chăn ra cho bọn họ!”
Cửa động rất nhỏ, trẻ em đi vào không thành vấn đề, người lớn phải cúi người mới có thể vào.
Trong sơn động, một đứa bé gái lẳng lặng mà nằm trên cỏ, trên người đắp một cái chăn bông cũ nát, làm người ta nhìn thấy ghê lại là người có sắc mặt tái nhợt và quanh khóe miệng có vết máu.
Bên cạnh nàng là một đứa bé trai sắc mặt tím đen, xung quanh miệng cũng có vết máu, trong tay cầm một cây gậy mạnh mẽ chống đỡ thân thể sắp ngã xuống, đang xua đuổi một con động vật không biết tên, hơi thở mong manh nói: “Không được lại đây, không thể cắn Nguyệt Nhi! Nếu nguoi lại qua đây, ta, ta sẽ đánh chết…… Ngươi” nói xong liền ngã xuống.
Thẩm Thừa Diệu đi vào nhìn thấy cảnh này, hắn bước nhanh đến cướp cây gậy, vài ba phát đã đánh chết con vật kia.
“A!”
Lý tẩu thấy bộ dáng hai người, tưởng là thấy quỷ, sợ tới mức hét lên một tiếng.
“Vận Nhi! Vận Nhi!” Lưu thị chạy đến bên cạnh Vận Nhi, con gái mình cho dù hóa thành tro cũng có thể nhận ra, chẳng sợ bộ dáng có khủng bố đến đâu đi chăng nữa!
Nàng run rẩy đưa một ngón tay chạm vào chóp mũi Vận Nhi, tuy rất mỏng manh, nhưng còn có hơi thở!
“Còn sống, Vận Nhi còn sống.”
“Hiểu Nhi không phải cho ngươi thuốc à? Mau lấy ra đây!”
“À, đúng, thuốc! Cho nàng uống thuốc đi!” Lưu thị vội cởi tay nải trên vai xuống. Hiểu Nhi nói thuốc này có thể trị phong hàn và các loại bệnh khác. Lưu thị lấy ra một viên thuốc cho Vận Nhi.
“Gói kia là giải độc?” Môi đứa bé trai này đều biến thành màu đen, có lẽ là trúng độc, nếu không giải độc sẽ mất mạng.
“Nước trong bình này, một giọt là đủ rồi!” Thẩm Thừa Diệu mở miệng đứa bé ra, nhỏ một giọt nước vào trong miệng hắn.
Rất nhanh, màu đen trên mặt và miệng đứa bé liền rút đi với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được! Đứa bé rất nhanh đã tỉnh táo.
Mở mắt ra, thấy Thẩm Thừa Diệu lập tức đề phòng, “Ngươi là ai?”
“Văn Nhật!” Lý tẩu thấy Văn Nhật tỉnh lại kinh ngạc nói.
“Đại cô?” Nghe thấy âm thanh quen thuộc Văn Nhật quay đầu lại, thấy Lý tẩu mới thả lỏng, sau đó lại nhớ tới Văn Nguyệt, vội xoay người lại, “Nguyệt Nhi!”
Lúc này Lưu thị đang giúp Vận Nhi lau khô vết máu trên mặt.
Vận Nhi cũng tỉnh lại, thấy phụ nhân đang lau mặt giúp mình, nàng giống như thấy mẫu thân mình, “Nhật ca nhi, ta đã chết rồi sao? Hình như ta thấy nương ta.” Nàng cho rằng nàng đã chết mới có thể gặp lại mẫu thân mình.
Từ khi rời khỏi cha mẹ, hầu như mỗi đêm nàng đều sẽ nhớ lại dáng vẻ của cha mẹ mình, sợ có một ngày quên mất, về sau trong nhà có tiền, cha mẹ tới đón nàng về nhà, nàng cũng nhận không ra cha mẹ mình.
Đại bá nương nói với nàng, “Trong nhà nuôi không nổi nhiều con gái như vậy, nương ngươi một lúc liền sinh hai đứa con gái, bà nội ngươi định bán một trong hai đứa, nếu ngươi không muốn đi theo hai vị bá bá và thẩm thẩm này đi, vậy chỉ có thể để Hiểu Nhi đi theo bọn họ. Ngươi yên tâm, chờ trong nhà có tiền, sẽ đến đón Hiểu Nhi về nhà.”
Tỷ tỷ càng ham chơi ham ăn hơn mình, đi đến nhà người khác, khẳng định không làm người ta vui mừng, không thể để tỷ tỷ đi theo bọn họ. Hiện tại trong nhà có tiền rồi sao? Hay là nàng đang nằm mơ?
“Là nương, nương tới!” Lưu thị nói xong nước mắt rơi xuống ào ào, nói không thành tiếng.
“Văn Nguyệt, là cha mẹ ngươi tới đón ngươi!” Đôi mắt Lý tẩu hơi ướt, nàng không ngờ, nhiều năm như vậy mà một đứa trẻ lại có thể nhớ rõ mẫu thân mình.
“Vận Nhi, là cha, con còn nhận ra không?” Thẩm Thừa Diệu ngồi xổm xuống bên cạnh Vận Nhi nắm tay nàng nhẹ giọng hỏi, con gái hắn nhiều năm như vậy qua đi, vậy mà chỉ lớn lên một chút. Nàng phải chịu cực khổ cỡ nào? Đôi mắt hắn đỏ bừng, cái mũi cũng đỏ!
“Oa oa, cha, nương, các ngươi cuối cùng cũng tới, ta, ta…… Chờ các ngươi…… rất lâu rất lâu!” Vận Nhi thấy đúng là cha mẹ mình tới đón nàng không nhịn được khóc lớn.
Nàng đã quên có bao nhiêu ngày nàng không dám khóc thành tiếng, buổi tối chỉ có thể lén khóc.
Một nhà bốn người ôm nhau khóc, ba người bên cạnh xem cũng nhịn không được rơi lệ.
Khóc một hồi lâu, đứa bé trai mới hỏi Lý tẩu, “Đại cô, cha mẹ ta có tìm được không?”
“Ta không biết cha mẹ ngươi là ai, không biết đi đâu tìm.” Lý tẩu lau nước mắt, lắc đầu.
Nghe xong, đứa bé trai hâm mộ mà nhìn mấy người đang ôm nhau, sau đó cúi đầu, Nguyệt Nhi có cha mẹ mình, sẽ trở về nhà mình. Về sau thế giới này cũng chỉ còn lại một mình hắn sao?