Chương 76: Về nhà
Vận Nhi nghe thấy Nhật ca nhi nói, ngẩng đầu lên kéo tay Thẩm Thừa Diệu, sợ hãi hỏi: “Cha, Nhật ca nhi đối với con rất tốt, hắn không có cha mẹ, có thể đón hắn về nhà chúng ta sao? Con và hắn đều ăn rất ít.”
Bây giờ trong nhà có tiền không? Có đủ nuôi thêm một người hay không? Trong lòng Vận Nhi lo lắng, nhà đại cô vì không tiền mà không thể nuôi bọn họ, bọn họ có thể bị đuổi đi hay không?
Lưu thị nghe xong, nước mắt vừa ngừng lại rơi xuống, “Ăn bao nhiêu cũng được, muốn ăn thì ăn, về sau trong nhà sẽ không để các con thiếu ăn!”
“Ừ, chúng ta cùng nhau về nhà!” Thẩm Thừa Diệu gật đầu, khoảnh khắc vừa mới vào động hắn cũng thấy cả người Nhật ca nhi dù trúng độc cũng vẫn liều mạng xua đuổi con động vật kia, mục đích để không cho nó cắn Vận Nhi, phần tình cảm hắn che chở Vận Nhi kia, hắn cũng sẽ không mặc kệ hắn, hắn là một người có ân tất báo.
Nếu không phân gia, hắn không dám tùy tiện dẫn người về nhà, dù sao ăn uống đều thuộc về của công, sợ những người khác có ý kiến, hơn nữa không cần hỏi nương hắn cũng nhất định không đồng ý, may mắn bây giờ đã phân gia, vậy không có gì lo lắng, muốn thế nào cũng được.
“Văn Nhật đúng không? Cháu đồng ý đi theo chúng ta không?” Thẩm Thừa Diệu đi đến bên cạnh Phương Văn Nhật, ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào hắn, hỏi hắn.
“Có thể không?” Phương Văn Nhật nhìn thấy sự chân thành trong mắt Thẩm Thừa Diệu, không nhịn được hỏi.
“Chỉ cần ngươi đồng ý, về sau nhà của chúng ta vĩnh viễn là nhà ngươi!” Thẩm Thừa Diệu trịnh trọng gật đầu.
Nghe xong, đứa bé trai khẽ run lên, hắn nhìn Vận Nhi, Vận Nhi gật đầu với hắn, hắn nắm tay lại, gật đầu, “Vâng!”
“Được rồi, về sau Thẩm Thừa Diệu ta lại thêm một đứa con trai!” Thẩm Thừa Diệu mở tay nải trên vai, đưa chiếc áo lông vũ của mình cho Phương Văn Nhật.
“Đây là quần áo của Thẩm thúc, ngươi mặc vào người trước, bên ngoài rất lạnh.” Sau đó cầm áo lông vũ của Hiểu Nhi đưa cho Lưu thị.
“Giúp Vận Nhi mặc quần áo, chúng ta rời khỏi nơi này.”
Thẩm Thừa Diệu ôm Vận Nhi xuống núi, xe ngựa liền dừng ở chân núi.
Khi xe ngựa đến, Thẩm Thừa Diệu bế Vận Nhi lên xe ngựa, sau đó lại ôm Phương Văn Nhật lên.
Đã lâu lắm rồi không được người khác ôm, Phương Văn Nhật cảm thấy ngượng ngùng, mặt hơi đỏ.
Thẩm Thừa Diệu và Lưu thị cúi đầu chào Lý tẩu: “Lý tẩu tử, cảm ơn ngươi, nếu không có ngươi, chúng ta cũng không tìm lại được con gái mình.”
Lý tẩu vội né tránh, thật ra trong lòng nàng cũng áy náy, “Không, là ta không có năng lực, các ngươi có thể giúp ta chăm sóc bọn họ, ta vô cùng cảm kích mới phải.” Nếu hai đứa nhỏ mất, nàng càng có lỗi với đại ca mình.
Lưu thị đưa cho Lý tẩu hai nén bạc năm lượng, “Đến đây vội vàng, không chuẩn bị lễ vật gì, chút bạc này cho mấy đứa nhỏ mua đồ ăn!”
“Không, không cần, ta không thể nhận.” Lý tẩu vội từ chối, mẹ chồng mình ném đứa nhỏ vào sau núi, nàng tại sao lại không biết xấu hổ nhận tiền của người khác, may mắn Văn Nguyệt không có việc gì, nếu không nàng không còn mặt mũi nào để nhìn bọn họ.
“Cầm đi, cất đi dự phòng, về sau chúng ta có lẽ sẽ không gặp nhau được, coi như là để nhớ cũng được. Dù sao thì ngươi đã chăm sóc hai đứa nhỏ một thời gian, bọn họ còn gọi ngươi một tiếng đại cô, coi như là hai đứa nhỏ hiếu kính ngươi.” Lưu thị kéo tay Lý tẩu, cứng rắn mà nhét vào, sau đó lên xe ngựa.
“Các ngươi bây giờ đi luôn sao? Nếu không đến nhà ta ăn cơm xong lại đi?” Nói thế nào cũng là ngàn dặm xa xôi đến đây.
Thẩm Thừa Diệu nhớ đến lời nói của Dũng Nhi, cảm thấy không thể đối với người đã ném con gái mình vào sau núi, “Không được, thời tiết càng ngày càng lạnh, chúng ta vẫn nên nhanh chóng về nhà, tránh co tuyết lớn chắn đường.”
Lưu thị phất tay, “Tẩu tử bảo trọng!”
“Ca ca đại cô họ, chúng ta sẽ nhớ các ngươi, bảo trọng.” Hai đứa trẻ cũng nhô đầu ra tạm biệt.
“Các ngươi cũng bảo trọng.” Nghe xong Lý tẩu cũng không ngăn cản, lại nói, giữ bọn họ lại ăn cơm, mẹ chồng mình chắc chắn sẽ có ý kiến, đến lúc đó mọi người sẽ khó xử.
Lý tẩu về đến nhà, Lý đại nương chạy ra, nhìn xung quanh, “Không phải nói cha mẹ nha đầu kia tới đón người à? Người đâu?”
“Đi rồi.” Lý tẩu tử ngồi xe ngựa mấy ngày xương cốt sắp tan thành từng mảnh, bây giờ chỉ muốn nhanh chóng tắm rửa một cái, ngủ một giấc.
“Đi rồi?! Vậy bọn họ có cho nhà chúng ta chút bạc nào hay không. Nhà chúng ta nuôi con gái hắn lâu như vậy, bọn họ sao có thể không một tiếng mà đi!” Lý đại nương hét to, nàng nghe thấy người trong thôn nói bọn họ đi xe ngựa tới, quần áo hai người đều làm bằng lụa, có thể thấy bọn họ là kẻ có tiền.
Lý đại nương thấy Lý tẩu ôm tay nải, vội cướp lấy mở ra, bên trong trừ vài ba bộ quần áo rách, còn có năm lượng bạc.
“Tiền này là bọn họ cho à? Ngươi cái mụ già thối này là muốn giấu tiền riêng à? Ăn của ta, dùng của ta, còn dám lén giấu của riêng, ngươi ra ngoài một chuyến vậy mà lá gan lại to ra. Bọn họ còn cho cái gì hay không, chỉ có một chút bạc như vậy sao?”
“Lúc bọn họ đến Văn Nguyệt đang nằm ở sau núi chờ chết, nương cảm thấy bọn họ sẽ cảm kích chúng ta, hay là sẽ trách chúng ta?” Lý tẩu cũng không nói nữa, để lại những lời này rồi về phòng.
“Làm gì có liên quan tới ta, nhà ai dám để lại một người ngoài sắp chết ở nhà, không phải là nhận đen đủi sao!” Lý đại nương nghe xong, trong lòng cũng đuối lý, nên quên lục soát người Dũng Nhi, để Lý tẩu có thể giữ lại chút bạc cứu mạng.
Mấy người Thẩm Thừa Diệu trở lại trong thành, tìm khách điếm, gọi hai thùng nước ấm cho hai đứa trẻ tắm rửa. Lưu thị còn mua cho hai người hai bộ quần áo vừa người ở cửa hàng trang phục.
Hai đứa nhỏ từ trước đến nay đều không được mặc quần áo mới, lần đầu tiên mặc quần áo mới, trong lòng vui sướng nhịn không được.
Lưu thị kéo hai người đến cạnh cái bàn, Thẩm Thừa Diệu trầm trồ khen ngợi rồi chỉ vào bàn đồ ăn, “Đến đây, nhanh ăn một chút đi, ăn xong chúng ta sẽ về nhà.”
“Tại sao miệng các ngươi lại đầy máu? Nhìn rất ghê rợn người.” Lưu thị nhớ tới lúc đầu thấy dáng vẻ hai người liền hỏi, khi đó nàng còn tưởng bọn họ hộc máu.
“Vì đói bụng, không có đồ ăn, ta bắt con gà rừng, lại không có lửa nướng chín, chỉ có thể ăn sống.” Tối qua có người ném vào trong động mấy cái bánh bao thịt, hắn không nỡ ăn hết ngay, liền để lại bốn cái định hôm nay ăn, ai ngờ bị con vật nhỏ kia ăn vụng, đuổi nó ra ngoài, còn bị nó cắn một miếng, sau đó lại muốn cắn Nguyệt Nhi, rất đáng ghét.
Lưu thị nghe xong, lại muốn khóc, nàng sụt sịt, gắp cho hai người mỗi người một cái đùi gà: “Về sau sẽ không bao giờ để các ngươi ăn đồ sống, tranh thủ bây giờ còn đang nóng ăn đi, ăn chậm một chút, nếu không bụng sẽ không chịu nổi. Ăn xong chúng ta sẽ về nhà, đồ ăn trong nhà rất ngon.”
“Nương, nhà ta cách nơi này có phải rất xa hay không?”
“Đúng vậy, rất xa.” Xa đến mức cha mẹ tìm nhiều năm như vậy mới tìm được ngươi.
Hai người từ từ ăn đùi gà, ăn cơm trắng, bữa cơm này với hai người mà nói đã là rất ngon rồi, bọn họ không thể tưởng tượng được đồ ăn còn ngon hơn cái này sẽ như thế nào.
Ăn cơm xong, bọn họ lại mua chút đồ ăn mang đi dọc đường, rồi bắt đầu lên đường. Xe ngựa phi nhanh trên đường, mà lúc này đây, bọn họ chạy về phía ấm áp và hạnh phúc.