Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ ((Dịch Full)

Chương 1425 - Chương 1432: Không Tiện Đường

Chương 1432: Không Tiện Đường Chương 1432: Không Tiện ĐườngChương 1432: Không Tiện Đường

An Thân Vương: ”..."

Ông ấy sai rồi!

Không dùng sức mà đã có thể bổ đôi cục đá của ông ấy ra rồi, nếu mà dùng sức, vậy thì phủ An Thân Vương của ông ấy không phải cứ thế bị chém thành hai nửa?

Cái roi quỷ quái này, cũng đáng ghét như Thập Thất hoàng đệ vậy, chỉ biết bắt nat ông tal

An Thân Vương phi cũng hoảng sợ, chạy ra, thấy hồ thạch trước mắt vỡ ra hai nửa thì "Phì!" cười một tiếng!

Bà ấy nhìn vẻ mặt vô tội của Ôn Noãn, vội vàng trấn an:

"Không liên quan đến cô, không phải chỉ là một cục đá thôi sao! Lại tìm một khối khác là được!"

Đã sớm nhìn cục đá này không vừa mắt.

An Thân Vương trừng lớn mắt, không thể tưởng tượng nhìn An Thân Vương phil

An Thân Vương phi đưa mấy cái tráp trang sức trong tay cho nàng: "Đến đây, cho cô! Tiểu cô nương nên trang điểm cho thật đẹp!"

An Thân Vương không chịu nổi Ôn Noãn, ông ấy cũng nhanh chóng đưa hộp đen trong tay cho Ôn Noãn: "Được rồi, roi kia thưởng cho cô, quay trở về luyện tập vẽ tranh đi! Lão phu mệt mỏi rồi, muốn đi ngủ!"

Hồ thạch của ông ấy!

Ôn Noãn: "..."

Nàng thật sự không biết roi kia có uy lực lớn như th人ll

Nàng vô tội mài

An Thân Vương phi bật cười, kéo tay Ôn Noãn: "Không cần phải quan tâm ông ấy, chúng ta đi ăn một chút gì đi!"

Ôn Noãn gật đầu.

Ừm, vẫn là trở về làm thêm mấy thứ đồ ăn để tẩm bổ cho An Thân Vương đi!

Sau khi ăn với An Thân Vương phi xong, Ôn Noãn lập từ cáo từ rời khỏi phủ An Thân Vương,

Trân Hoan để đồ vật mà An Thân Vương phi vào xe ngựa.

Ôn Noãn chờ nàng ấy cất xong thì bò lên trên xe ngựa.

"Noãn nhi!" Lúc này, Ôn Ngọc cùng Hoàng Hằng Hi bước nhanh tới bên cạnh xe ngựa.

Ôn Noãn nhìn về phía hai người: "Có việc gì?"

Ôn Ngọc kéo kéo khóe miệng, cười nói: "Bọn ta có thể ngồi xe ngựa của cô không? Xe ngựa của Hoàng cô nương bị huynh trưởng của nàng dùng rồi!"

Hoàng Hằng Hi nhân cơ hội nhìn thoáng qua mấy cái hộp gỗ tinh mỹ trên bàn bên trong xe ngựa.

"Xin lỗi, không tiện đường!" Ôn Noãn buông mành xe ngựa xuống.

"Bọn ta xuống xe ngựa ở ngoài cửa An Thân Vương phủ là được!"

Tuy nhiên, lúc này Trân Hoan đã xua đuổi con ngựa một chút, xe ngựa dần chuyển động.

Ôn Ngọc thấy vậy cũng không quan tâm bất kỳ cái gì, cứ thế lao tới.

Tay không cẩn thận đánh vào những cái hộp gỗ trên bàn khiến nó rơi đầy đất. Ôn Noãn lạnh mặt lại, chân dài duỗi ra, cứ thế một chân đạp nàng ta xuống!

Nàng thật sự không muốn có bất cứ hành động vô nghĩa nào với người này!

Xe ngựa nhanh chóng nghênh ngang mà đi

Hoàng Hằng Hi nhìn hộp gỗ rơi ra, chỉ nhìn thấy một vài châu báu tinh mỹ, mà cái hộp gỗ lúc trước An Thân Vương cầm trong tay kia cũng bị mở ra, bên trong chính là một cái vòng tay tinh mỹ.

Trái tim nàng ta buông xuống!

Nàng ta cúi đầu, nâng Ôn Ngọc vừa bị đá xuống xe ngựa, đang dùng tư thế cẩu gặm phân quỳ rạp trên mặt đất dậy.

"Ôn cô nương, cô không sao chứ?"

Ôn Ngọc ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng nhìn nàng ta, cả miệng đều là máu.

Giống như một con cương thi hút máu!

Hoàng Hằng Hi: "..."

Ôn Ngọc bị Ôn Noãn đá đến quỳ rạp trên mặt đất, cằm đập vào phiến đá xanh cứng rắn.

Hàm răng cắn vào đầu lưỡi, khiến cho cả miệng đều là máu!

Răng cửa cũng bị đập vỡ mất một cái!

Trong lòng Hoàng Hằng Hi nghĩ lại mà sợ, may mắn vừa rồi người nhào lên không phải là mình!

Khi Ôn Noãn về tới An Quốc Công phủ, Trần Hoan đem đồ vật của An Thân Vương cùng An Thân Vương phi đưa đặt ở trên bàn tròn trong phòng nàng.

Tử Yên là người phụ trách xử lý quần áo cùng trang sức của Ôn Noãn.

"Quận chúa, mấy thứ này đều cất vào trong nhà kho sao?"

"Để ta nhìn xem đã, chọn hai loại ra rồi đặt ở trong tháp dùng cho ngày thường, những cái khác thì cất đi."

'Dạt"

Đồ của An Thân Vương phi đưa, dù sao cũng phải chọn một hai loại ra để đeo, như thế lần sau bà ấy thấy mới có thể vui mừng.

Ôn Noãn cầm lấy hộp gỗ màu đen do An Thân Vương đưa cho mình.

Ôn Noãn đánh giá cái hộp gỗ này.

Một hộp gỗ tinh mỹ do thân mộc phương đông điêu khắc thành.

Cổ ngữ có câu: "Nhà có nửa phương thần mộc, còn hơn một rương tài bảo'.
Bình Luận (0)
Comment