Chuong 1850: Khieu Khich
Chuong 1850: Khieu KhichChuong 1850: Khieu Khich
Thất hoàng tử cuối cùng cũng hiểu được ánh mắt của Ôn Nhiên là có ý gil
Thất hoàng tử cùng thế tử Ninh Vương nhìn Ôn Nhiên bỏ họ lại phía sau, bọn họ sắp điên rồi!
Sao lại thế này, bọn họ là người thường xuyên đến đua ngựa thì làm sao lại có thể thua kém một cô bé suốt ngày ở trong nhà luyện đan? Lúc này, Ôn Nhiên đột nhiên quay người, cười khiêu khích với Thất hoàng tử, nhân tiện liếc nhìn thế tử Ninh Vương.
Ý vị khiêu khích thật rõ ràng.
Rồi nàng quay đầu giậm chân thật mạnh, mông rời khỏi lưng ngựa, toàn thân hơi rướn về phía trước nên ngựa càng chạy nhanh hơn.
Có cảm giác muốn vượt qua ngựa của Phong Niệm Trần.
Tư thế đua ngựa này vẫn là do Ôn Noãn dạy Ôn Nhiên.
Phong Niệm Trần nhận thấy được động tác của Ôn Nhiên, cũng quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau đó ghét bỏ nói: "Sách! Ngay cả một tiểu nha đầu 11 tuổi cũng không vượt qua được! Quá mất mặt!"
Nói xong, hắn quay đầu lại như thể đang khoe khoang, kẹp bụng ngựa, thân thể rướn về phía trước, ngựa cũng chạy nhanh hơn!
Thất hoàng tử cùng thế tử Ninh Vương quả thực muốn điên rồi!
Hai người không khỏi kẹp vào bụng ngựa liên tục, ý bảo ngựa của mình chạy nhanh hơn, nhanh hơn!
Nhưng là dù nôn nóng đến đâu, bọn họ cũng không đuổi kịp.
Phía sau hai người là Ôn Hinh, Ôn Nhu cùng Ninh Hoài Kiệt, và cả Lâm Đình Nhã.
Kỹ thuật cưỡi ngựa của Ôn Nhu cùng Ôn Hinh và Lâm Đình Nhã đều giống nhau, Ôn Noãn nói cưỡi ngựa cần phải hiểu kỹ năng, cho nên các nàng liên học, nhưng cũng không xem như quá giỏi, chỉ có thể gọi là hiểu biết mà thôi.
Hiện tại cho dù họ có cố hết sức để con ngựa của bọn họ chạy nhanh hơn, nhưng vẫn không thể so sánh với tốc độ của Thất hoàng tử.
Kỹ thuật cưỡi ngựa của Ôn Nhiên được trau dồi khi đi hái thuốc với Phong Niệm Trần. Trong một năm, Phong Niệm Trần sẽ có mấy tháng mang theo nàng đi hái thuốc ở khắp nơi, đi làm du y, tích lũy kinh nghiệm, thường xuyên chạy ở bên ngoài đương nhiên sẽ quen thuộc.
Ôn Nhiên là đứa nhỏ có tính cách khá hiếu thắng, học cái gì cũng muốn đứng đầu, có thời gian sẽ hỏi Ôn Noãn một chút, sau đó khi đi hái thuốc sẽ luyện tập một chút, lá gan của Ôn Nhiên rất lớn, biết Phong Niệm Trần có võ công cao cường, hơn nữa nàng tự nhận trong tay có nhiều độc vật, ở trong núi rừng còn cố ý chọc lão hổ, tranh thủ cơ hội luyện tập kỹ thuật cưỡi ngựa.
Kỹ thuật cưỡi ngựa của Ninh Hoài Kiệt cũng tốt, lẽ ra có thể so tài với đám người Thất hoàng tử, nhưng hắn lo lắng cho Ôn Nhu, Ôn Nhu có kỹ thuật khá bình thường, cho nên bị tụt lại phía sau.
Lúc này, Ôn Noãn cùng Nạp Lan Cẩn Niên đã về đích của cuộc đua ngựa.
Ngựa của Nạp Lan Cẩn Niên đụng mũi vào dây đỏ trước một bước.
"Hu -" Nạp Lan Cẩn Niên ghìm cương ngựa lại, tốc độ nó liền chậm lại.
Ôn Noãn cũng ghì cương ngựa, khiến cho con ngựa dừng lại.
Ôn Noãn có chút không phục, ở hiện đại, nàng đua ngựa và đua xe đều chưa từng thual
"Thêm lần nữa! Bố trí chướng ngại!"
Nạp Lan Cẩn Niên cười, tất nhiên là không có ý kiến: "Có thể." Nạp Lan Cẩn Niên nhìn người hầu hạ ngựa trong trại đang đợi ở một bên, người nọ lập tức đi thu xếp .
Lúc này Ôn Nhiên và Phong Niệm Trần cũng chạy đến.
Ngay sau đó là Thất hoàng tử, thế tử Ninh Vương, đám người Ôn Nhu cũng đuổi theo.
Ôn Noãn hỏi bọn hắn: "Chúng ta đã sai người bố trí chướng ngại vật để đua thêm một vòng nữa, mọi người có muốn thử không?"
Ôn Nhiên lập tức nói: "Được đó! Muội am hiểu thứ này nhất! Tam tỷ, tỷ chưa chắc có thể thắng muội đâu!"
Trong khi Ôn Nhiên cùng Phong Niệm Trần đi hái thuốc, đôi khi nàng sẽ cưỡi ngựa chạy sau khi trêu chọc hổ và sư tử, nàng cảm thấy chính mình đã chạy ra kinh nghiệm!
Ở phương diện này, Ôn Nhiên cảm thấy Ôn Noãn không thể có kinh nghiệm phong phú như mình.
Ôn Hinh xua tay: "Ta không chơi nữa."
Nàng cảm thấy bụng mình có hơi đau, có lẽ là sắp đến kinh nguyệt.
Ôn Nhu cũng xua tay: "Ta cũng không chạy nữa!"
Nàng nhìn vê phía Ninh Hoài Kiệt: "Tướng công, huynh chơi với bọn họ đi!"
Nếu như nàng tham gia, Hoài Kiệt sẽ không thể chơi hết mình.
Ninh Hoài Kiệt cũng rất thích đua ngựa, gật đầu: "Được."
Lâm Đình Nhã cũng xua tay: Ta cũng không chạy.ˆ
Thất hoàng tử không sợ: "Vậy thì thêm một lần!"