Chương 1947: Một Mình Nàng Không Can Kip
Chương 1947: Một Mình Nàng Không Can KipChương 1947: Một Mình Nàng Không Can Kip
Thuyền lớn lúc này đã sắp chìm, cũng chỉ còn lại có mũi khoang thuyền là điểm cao nhất.
Ôn Noãn cười lạnh vung roi bạc.
Hắc y nhân kia đưa tay nắm lấy roi bạc, hắn ta muốn kéo để Ôn Noãn rơi vào trong nước biển!
Thế nhưng hắn ta vừa nắm lấy roi bạc, roi bạc kia đã giống như rắn nước trượt khỏi từ lòng bàn tay của hắn ta, ngay sao đó lại quấn chặt lấy eo của hắn ta, cả thân thể của hắn ta bị người dùng sức ném đi.
Hắn ta biến sắc vươn tay kéo, nhưng mà tay vừa đụng đến roi bạc, roi bạc đã nhanh chóng rút về, cả người hắn ta cũng bay ra ngoài, sau đó ngã vào trong biển.
Lúc này hắc y nhân còn lại trên thuyên nhỏ cũng nhảy lên.
Hắn rút kiếm đâm về phía Ôn Noãn, mà phía sau của Ôn Noãn như có mắt, nàng xoay người né tránh kiếm đang đâm tới, đồng thời chân cũng đá một cước về phía sau, trực tiếp đá người rơi vào biển rộng.
Lúc này cả con thuyền lớn đã trơ trọi, nước biển cũng đã ngấm vào người hắc y nhân đeo mặt nạ bạc
Ôn Noãn nhanh chóng thuận tay nhấc hắn lên rồi trực tiếp ném lên trên thuyền nhỏ, thuyền nhỏ lắc lư, sau đó nàng cũng nhảy lên trên thuyên nhỏ, tháo sợi dây thừng đang móc vào thuyền lớn ra.
Bốn phía có mấy thuyền nhỏ nhanh chóng bao vây xung quanh.
Những hắc y nhân này đều cầm cung tên nhắm vào Ôn Noãn.
Hắc y nhân trên thuyền nói với Ôn Noãn: "Tuệ An quận chúa, cô trốn không thoát đâu, ngoan ngoãn đưa tay chịu trói đi!"
Ôn Noãn mặc kệ bọn họ, trực tiếp kéo hắc y nhân mang mặt nạ bạc ngồi dậy, cùng hắn ngồi lưng tựa lưng, nàng dùng hắn làm lá chắn tên cho mình.
Sau đó nàng lấy từ trong lồng ngực ra không ít pháo đã được cải tạo nên có sức mạnh không nhỏ, nàng châm ngòi ném vào hai chiếc thuyên nhỏ.
"Bùm bum bùm." Một tiếng nổ mạnh vang lên, khiến cho hắc y nhân ở trên thuyền sợ đến mức trốn ở khắp nơi, trực tiếp rơi vào trong biển!
Thuyền nhỏ này cũng cháy theo!
"Trời ạ! Trên người nàng có pháo! Mau bắn tên, bắn tên! Bắn chết nàng!" Hắc y nhân trên một con thuyền nhỏ khác vô cùng sợ hãi nói.
Một mũi tên nhọn bay tới chỗ Ôn Noãn.
Động tác của Ôn Noãn rất nhanh, nàng lại lấy từ trong túi áo ra hai dây pháo, châm ngồi rồi ném ra.
Mũi tên nhọn này còn chưa bắn tới, nhưng hai quả pháo của nàng đã bay tới.
"Bùm bùm.' Lại có người ở trên hai chiếc thuyền nhỏ bị nổ cho rơi vào trong biển.
Sau khi Ôn Noãn dùng hết pháo, nàng nhanh chóng dùng mái chèo đánh bay những mũi tên bay đến.
Nhưng mà mũi tên bay đến khá nhiều, còn gần, cánh tay của Ôn Noãn vẫn trúng một mũi tên.
Nàng trực tiếp dùng miệng cắn vào mũi tên rồi rút nó ral
Trong tay nàng vẫn vung mái chèo, chặn hết mũi tên này đến mũi tên khác!
Thuyền nhỏ ở phía sau Ôn Noãn không dám bắn tên, vì họ sợ làm hắc y nhân đeo mặt nạ bạc bị thương, nên bọn họ đều chèo đến phía trước Ôn Noãn hoặc bên cạnh để bắn tên.
Lúc này, Ôn Noãn thật sự bận đến mức không thể đốt pháo!
Bởi vì có rất nhiều mũi tên đang nhắm vào nàng. Một mình nàng không cản kịp!
Trong lúc chắn tên, khuôn mặt của Ôn Noãn cũng bị thương.
"Tuệ An quận chúa, cô vẫn nên ngoan ngoãn giơ tay chịu trói đi!" Hắc y nhân ở trên thuyền hô: "Cô chỉ có một người, thật sự không thể đối phó với nhiều người như vậy! Cô xem, thuyền lớn của chúng ta cũng đã đến rồi! Nếu không muốn tiếp tục bị thương, thì cô nên ngoan ngoãn đầu hàng đi!"
Ôn Noãn vừa chắn mũi tên như mưa, còn có tâm tình cười nói: "Không cần lo cho ta, cẩn thận nổ tung!"
"Cái gì nổ tung?
"Âm!"
"Âm!"
Đúng lúc này thuyền lớn của Nạp Lan Cẩn Niên đã đến, những quả bom nhỏ lần lượt được ném ra, trực tiếp đem mấy thuyền nhỏ kia nổ tung!
Ôn Noãn nhìn thuyền lớn đang đi tới, cuối cùng nàng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Ôn Noãn còn chưa kịp thở phào xong thì thuyền nhỏ đã bị nước biển lay động kịch liệt, sắp lật úp!
Đúng lúc này có một sợi dây thừng ném tới, Ôn Noãn nhanh chóng nắm lấy sợi dây thừng, tay kia kéo lấy quần áo của hắc y nhân đeo mặt nạ bạc.