Chuong 1948: Tuc Gian
Chuong 1948: Tuc GianChuong 1948: Tuc Gian
Nạp Lan Cẩn Niên đứng trên thuyền lớn, mim chặt môi, dùng sức trực tiếp kéo một cái, nhấc On Noãn lên.
Khi Ôn Noãn bị kéo đến giữa không trung, dùng sức quăng kẻ áo đen lên trên thuyền lớn!
Ngay sau đó, nàng liền ngã vào lòng ngực của Nạp Lan Cẩn Niên, bị hắn ôm thật chặt.
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn thấy miệng vết thương trên cánh tay của Ôn Noãn, có cả vết thương trên khuôn mặt nhỏ, trái tim vốn đang lo lắng, bây giờ lại giống như bị người nào bóp chặt, vô cùng khó chịu!
Hắn đến chậm!
Hại nàng bị thương!
Không nên đồng ý với nàng!
Nạp Lan Cẩn Niên nghĩ đến đây thì hận không thể xách kẻ đã bắn trúng nàng ra băm thành trăm mảnh!
Ôn Noãn nhìn gương mặt đen xì của Nạp Lan Cẩn Niên, nhanh chóng ôm lấy cổ Nạp Lan Cẩn Niên, lộ ra một nụ cười quyến rũ: "Chúng ta phối hợp với nhau rất tốt! Cuối cùng cũng được cứu! Ha ha đúng là tâm linh tương thông!"
Nạp Lan Cẩn Niên không quan tâm đến những gì Ôn Noãn nói, hắn nói với Hạ Huyền: "Giết hết!"
"Rõ!" Hạ Huyền lập tức đồng ý!
Lúc này đối diện có một con thuyền lớn của quân địch đang đi đến gần, cuộc chiến tiếp theo sắp xảy ra.
Nhưng mà Nạp Lan Cẩn Niên cũng không có tâm trạng chú ý đến.
Cánh tay của Ôn Noãn đang đổ máu, mặt cũng bị thương.
Nạp Lan Cẩn Niên ôm chặt lấy nàng, nhanh chóng đi vào trong khoang thuyền.
Ôn Thuần đã được Nạp Lan Cẩn Niên cứu lên thuyền lớn, thấy Ôn Noãn trở về bình an thì thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc nãy hắn định hỏi một câu, mà Nạp Lan Cẩn Niên đã ôm Ôn Noãn bước ngang qual
Binh lính trên thuyền nhìn thấy sắc mặt của Nạp Lan Cẩn Niên, sát khí am ầm bước vào trong khoang thuyền, nhanh chóng tránh ra, sợ lỡ đi chậm, sẽ bị hắn dùng một chân đá văng!
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy sắc mặt của Cẩn Vương dọa người đến thết
Ôn Thuần cũng thấy Ôn Noãn bị thương, hắn đang muốn đi theo sau để xem thương thế của Ôn Noãn thế nào.
Vẫn là Lưu Khải đang đỡ hắn khuyên nhủ: "Ôn đại nhân, bây giờ quận chúa Tuệ An không sao, liếc mắt một cái cũng biết nàng chỉ bị thương nhẹ, đại nhân nên quay về nằm dưỡng thương đi! Vết thương của ngươi quá nặng! Nếu ngươi cứ đi gặp quận chúa Tuệ An với tình trạng như thế này, nói không chừng quận chúa cũng sẽ tức giận! Hơn nữa quận chúa cũng cần thời gian để băng bó vết thương."
Quân y trên thuyền nói, vết thương của Ôn Thuần rất nặng, chỉ còn nửa cái mạng! Phải nằm ở trên giường dưỡng thương!
Ôn Thuần gật đầu, hắn phải nằm ở trên giường dưỡng thương, nếu không Noãn nhỉ sẽ lo lắng, Tử Vận nhìn thấy cũng sẽ lo lắng.
Ôn Thuần nghĩ đến hình ảnh khi thuyền cập bến, Lương Tử Vận nhìn thấy vết thương trên người và trên mặt mình, hắn lại bắt đầu thấy lo lắng, Tử Vận sẽ không ghét bỏ bộ dáng hiện tại của mình chứ?
Suốt cả một đoạn đường Nạp Lan Cẩn Niên không nói một lời, mím chặt môi, đen mặt, đi nhanh về phía trước.
Ôn Noãn cảm thấy sắc mặt của hắn có chút dọa người, phải nhanh chóng tìm ra cách dập lửal
Nhưng Ôn Noãn chưa bao giờ nhìn thấy hắn tức giận như thế này, cũng không có kinh nghiệm ứng đối!
Làm cái gì bây giờ? Nữ chính trong mấy bộ phim thần tượng trước kia dỗ dành nam chính như thế nào vậy?
"Thập Thất ca." Ôn Noãn nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Nạp Lan Cẩn Niên không nói gì.
"Thập Thất ca."
Ôn Noãn lại gọi một tiếng.
Nạp Lan Cẩn Niên vẫn đen mặt không thèm phản ứng nàng như cũ.
Hắn ôm Ôn Noãn đi đến trước cửa phòng nàng, trực tiếp đá văng cánh cửa, sau đó ôm nàng di vào trong, nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường.
Nạp Lan Cẩn Niên đang định xoay người đi lấy hòm thuốc.
Ôn Noãn duỗi tay ôm lấy cổ hắn, cười tủm tỉm nói: "Thập Thất ca, huynh tức giận?"
"Không có, đừng lộn xộn! Để ta bôi thuốc giúp muội." Nạp Lan Cẩn Niên nhanh chóng bắt lấy cánh tay bị thương của nàng, không cho nàng động đậy, mày nhíu chặt lại, ôm chặt mình như thế không sợ miệng vết thương trên tay chảy máu sao?
Cuối cùng cũng mở miệng, quả nhiên nhào vào lòng ngực là hành động đúng đắn!
Ôn Noãn tựa đầu vào vai hắn: "Thập Thất ca, huynh không biết ta lợi hại chừng nào đâu, trên thuyền lớn, ta đã giết..."