Chuong 1949: Lam Dieu Thua
Chuong 1949: Lam Dieu ThuaChuong 1949: Lam Dieu Thua
Nạp Lan Cẩn Niên nghe xong lời này lại cảm thấy hơi tức giận, hắn nhẹ nhàng dời cánh tay đang bị thương của nàng sang một bên, tức giận nói: "Lợi hại đến mức bị mũi tên bắn trúng người! Không phải muội đã đảm bảo bản thân sẽ không bị thương hay sao?”
Vốn dĩ hắn không nên đồng ý để nàng đi một mình!
Nha đầu này lại không nghe lời mình nói!
Mắt Ôn Noãn trừng lớn: "Đây sao có thể tính là bị thương chứ! Ý ta là sẽ không bị thương nặng, vết thương ngoài da này vốn dĩ còn chẳng tính là vết thương, cũng không thấy đau! Ngày mai ta bôi ít thuốc lên là được! Không đúng, cho dù ta không bôi thuốc, ngày mai nó cũng sẽ lành!"
Nạp Lan Cẩn Niên nghe vậy thì càng tức giận.
Bị mũi tên bắn trúng cánh tay, còn không tính là bị thương, vậy nàng cảm thấy bị bắn xuyên tim mới tính là bị thương đúng không!
Nạp Lan Cẩn Niên đẩy nàng ra, vươn tay bóp lấy khuôn mặt nhỏ của nàng, vừa hay véo trúng vết tray trên gương mặt, nhéo nhéo.
Ôn Noãn đau đến mức nhíu mày, kéo tay hắn xuống: "Đau! Huynh làm gì vậy?"
Ôn Noãn nhìn hắn lên án.
"Không phải đã nói cái vết này không tính là vết thương hay sao, cũng không thấy đau cơ mài"
Ôn Noãn: "..."
Có thể gộp chung vào nói vậy luôn sao?
Hắn cố ý nhéo trúng miệng vết thương của mình, đương nhiên phải đau!
Người xấu!
Nạp Lan Cẩn Niên nói xong, không quan tâm đến nàng, đứng dậy, đi lấy hòm thuốc.
Nạp Lan Cẩn Niên cam hòm thuốc đi đến bên mép giường.
"Cởi áo trên ral
"Hả?" Ôn Noãn sửng sốt một chút.
Nạp Lan Cẩn Niên trực tiếp ra tay tháo đai lưng của nàng.
"Không, không cần, trên người ta không có vết thương nào cả, chỉ bị thương ở tay, ta tự mình giải quyết là được! Huynh đi ra ngoài đi!" Ôn Noãn sợ tới mức tóm lấy cánh tay của hắn.
Nhưng mà lời này sao có chút quen tai vậy?
Nạp Lan Cẩn Niên dùng gương mặt không biểu cảm nhìn nàng: "Muội chưa từng cởi quần áo của ta?"
Ôn Noãn: "..."
Sao có thể giống nhau chứ?
Chắc chắn người này cố ý!
"Nhưng mà ta chỉ bị thương ở cánh tay, không cần cởi quần áo đúng không? Cứ cắt phần ống tay áo này đi là được." Ôn Noãn dùng một cái tay khác chỉ vào ống tay áo của mình.
"Ừ, không phải lúc trước ta cũng chỉ bị trúng độc ở phần tay thôi sao? Muội có cởi hết đồ trên người ta không? Tiểu nha đầu, nếu cắt phần ống tay áo này đi, đối với ta mà nói là không công bằng!"
Không công bằng? On Noãn: "..."
"Huynh là nam nhân, có gì mà không công bằng chứ?! Hơn nữa ta là đại phu, ở trong mắt đại phu thì chẳng phân biệt nam nữ!"
"Bây giờ ta cũng là đại phu!" Nam nhân đại trượng phu, trong lòng Nạp Lan Cẩn Niên thầm nói thêm một câu.
Nhưng mà hắn chỉ chọc Ôn Noãn mà thôi, để dời sự chú ý của nàng đi.
Tiểu nha đầu nói không đau, thật ra sao có thể không đau?
Hắn cũng hối hận vì hành động nhéo mặt nàng lúc nãy.
Có chút đau lòng!
Nạp Lan Cẩn Niên trực tiếp cầm cái kéo lên cắt một lỗ trên ống tay áo gần với miệng vết thương của nàng, sau đó "Roẹt" một tiếng, hắn trực tiếp xé rách toàn bộ ống tay áo, rồi cẩn thận kéo xuống, lộ ra cánh tay tinh tế trắng non, mượt mà thon dài.
Nhưng mà Nạp Lan Cẩn Niên lại không chú ý đến, hắn nhíu mày nhìn chằm chằm vào vết thương sâu hoắm trên cánh tay Ôn Noãn, còn đang rỉ máu.
Sắc mặt hắn lại trở nên khó coi.
Đáng chết!
Nha đầu này rút mũi tên ra như thế nào, sao miệng vết thương lại to đến thế?
Nạp Lan Cẩn Niên nhanh chóng cầm lấy lọ kim sang dược từ trong hòm thuốc, đổ hết toàn bộ thuốc bột trong lọ ra.
Ôn Noãn nhìn cũng thấy đau lòng: "Không cần đổ nhiều như thế! Chỉ cần rắc một ít là được rồi! Quá lãng phíI"
Loại kim sang dược này không dễ tinh luyện đâu!
Chút nữa nàng còn phải dùng mây tía để chữa thương cho Ôn Thuần, khi đó mây tía cũng sẽ chữa luôn cả vết thương trên người mình nên cần gì phải lãng phí như thế?
Nạp Lan Cẩn Niên không quan tâm đến câu nói lãng phí của nàng, loại thuốc này còn không trân quý bằng một giọt máu của nàng!
Sau khi hắn "lãng phí" hết lọ kim sang dược, lại lấy băng gạc ra băng bó vết thương trên cánh tay cho Ôn Noãn.
Sau đó lại bôi thuốc cho vết thương trên mặt nàng.
Hơn nữa còn lôi ra một bộ quần áo từ trong bao quần áo của nàng: "Thay bộ quần áo khác đi, lúc nay đã bảo muội cởi rồi, bây giờ không phải cũng vẫn cần cởi sao? Cắt ống tay áo gì chứ? Có phải đã làm điều thừa hay không?!"
Ôn Noãn: "..."