Chương 2130: Có Người Cướp Ngục
Chương 2130: Có Người Cướp NgụcChương 2130: Có Người Cướp Ngục
Trần Hỉ nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng nói: "Vương phi, hôm nay ở trên đường cái ngài đã ăn nhiều đồ chua cay rồi, giữa trưa cũng vậy, tối nay không thể ăn nữa! Vương gia trở về biết được sẽ tức giận! Lại nói nếu tiếp tục ăn như vậy thì tiểu chủ tử trong bụng ngài cũng chịu không nổi!"
Ôn Noãn là biết Nạp Lan Cẩn Niên trở về thì chắc chắn nàng sẽ không được ăn như vậy, cho nên nàng mới muốn nhân cơ hội ăn cho dul
"Không có việc gì, là tiểu tham ăn trong bụng ta muốn ăn! Lại nói ta là đại phu, chẳng lẽ còn không biết cái gì không thể ăn sao? Mau đi đi! Chúng ta đừng cho chủ tử nhà ngươi biết là được! Chỉ một bữa như vậy thôi, ngày mai hắn trở về thì ta không thể ăn như vậy!"
Ôn Noãn nói quá đáng thương, Trần Hỉ không khuyên được nàng, vẫn đi lấy một chém dấm chua nhỏ cho và một đĩa ớt bột nhỏ tới cho nàng!
Ôn Noãn thỏa mãn, mỗi miếng đồ ăn đều phải chấm một chút dấm, lại chấm một chút ớt bột mới ăn, còn ăn rất ngon lành!
Làm Trần Hoan và Trân Hi xem mà nhíu mày!
Rốt cuộc đây là khẩu vị gì?
Sao chủ tử không ở đây, khẩu vị của Vương phi lại thay đổi lớn như vậy!
Chủ tử, ngài mau trở về đi!
Bọn họ thật sự lo sợ nàng tiếp tục ăn như vậy sẽ có vấn đề!
"Vương phi, ăn như vậy thật sự không có vấn đề sao?" Trần Hỉ lo lắng hỏi.
Ôn Noãn nhìn đĩa giấm đã thấy đáy, gật đầu nói: "Cũng không phải độc dược, không có vấn đề gì! Lại lấy chút dấm và ớt cay tới cho ta!"
Ôn Noãn cảm thấy bắt đầu từ buổi sáng nàng ngửi được mùi đậu hũ thối, ăn tương dưa chuột, thì sự yêu thích của nàng đối với dấm liền tràn lan không thể tự kiềm chết
Hận không thể xem nó là trà để uống!
Trân Hỉ: "..."
Trân Hoan: '..."
"Mau đi đi!" Ôn Noãn thấy hai người không cử động bèn thúc giục nói.
Trần Hỉ và Trân Hoan liếc mắt nhìn nhau một cái, Trần Hoan biết người mang thai thích ăn chua, còn có câu nói chua trai cay nữ.
Nhưng mà Vương phi vừa thích ăn chua vừa thích ăn cay như vậy, rốt cuộc mang thai là tiểu chủ tử hay là tiểu quận chúa?
Trần Hoan lại nghĩ đến Ôn gia có di truyền sinh song thai, long phượng thail
Vừa ăn cay vừa ăn chua như vậy, chẳng lẽ...
Nàng trừng lớn mắt, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên và vui mừng, gật đầu với Trân Hỉ một cái.
Cái thai này chính là song thai, ăn nhiều một chút không phải là bình thường sao?
Không ăn nhiều một chút lỡ làm hai tiểu chủ tử đói bụng thì phải làm sao bây giờ?
Trần Hỉ thấy vậy lập tức đi tới phòng bếp.
Ôn Noãn tiếp tục ăn rất ngon lành, chỉ là khi ăn được một nửa, lỗ tai đột nhiên cử động!
Nàng buông đôi đũa xuống: "Có người cướp ngục!" Trần Hoan hơi sửng sốt, ngưng thần vừa nghe, sắc mặt lập tức thay đổi.
Nàng lập tức đi đến ven tường, cầm lấy bội kiếm.
Lúc này Trần Hi cũng vội vàng chạy trở về.
Có người tới cướp ngục, thế mà lại đến ngay lúc này, có thể thấy được đối phương không sợ hãi!
Canh giờ này chỉ vừa đến đêm tối, rất nhiều người còn chưa đi ngủ.
Hiện tại cơ thể Ôn Noãn không tiện, Trần Hoan và Trần Hỉ cầm kiếm đừng một trái một phải bảo vệ bên người nàng.
Hạ Huyền cũng cầm theo vũ khí xuất hiện và canh giữ ở ngoài cửa.
Những binh lính thủ vệ khác cũng sôi nổi dàn trận sẵn sàng đón quân địch!
Ôn Noãn thấy bọn họ có vẻ như lâm đại địch mà bảo vệ mình, cũng không nói gì thêm.
Bởi vì nàng nghe thấy tiếng đánh nhau kia cũng cảm thấy là một kẻ địch mạnh!
Võ công rất mạnh!
Nếu không nàng sẽ không thả đôi đũa xuống, mà là tiếp tục ăn như không có việc gì.
Ôn Noãn đứng lên, đi ra khỏi phòng, nói với Hạ Huyền: "Hạ Huyền, Trần Hoan, các ngươi đi xem, đừng cho người ta cướp mấy người kia đi!"
Hạ Huyền nghiêm túc nói: "Vương gia bảo nô tài một tấc cũng không rời khỏi Vương phi, bảo vệ tốt Vương phi."
Trân Hoan cũng gật đầu: "An toàn của Vương phi mới là quan trọng nhất!"
Bị người khác cướp đi Lục hoàn tử Bắc Minh là chuyện nhỏ, Ôn Noãn rớt một sợi lông tơ mới là vấn đề lớn!
Một phế hoàng tử của địch quốc có là gì, giữ lại cũng là lợi dụng phế vật mà thôi!