Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ ((Dịch Full)

Chương 265 - Chuong 268: Tre Con De Lua Nhat 1

Chuong 268: Tre Con De Lua Nhat 1 Chuong 268: Tre Con De Lua Nhat 1Chuong 268: Tre Con De Lua Nhat 1

Đương nhiên ông chủ cũng biết lời nói của Viên Lập không phải không có đạo lý.

Đúng thật sẽ có nguy cơ đó, cho nên ông ta mới không trực tiếp mài giữa vật trang trí này thêm lần nữa, nếu không chẳng sợ dù chỉ làm ra được mấy miếng ngọc bội cũng có thể kiếm được một ít bạc!

"Năm mươi lượng quá thấp! Những chỗ khác cũng coi như là ngọc tốt! Tiểu công tử chúng ta lùi một bước được không? Tôi lỗ vốn thật! Tám mươi lượng! Nếu năm mươi lượng thì tôi quá lỗ!"

Viên Lập: "Ông chủ ông chẳng phúc hậu gì, ông lỗ vốn thì liên quan gì đến chúng tôi? Chúng tôi mua, ông kiếm lời! Chúng tôi tốn tiền! Vốn dĩ chẳng bán ra được! Người có gia cảnh bình thường chắc chắn không nỡ chi tiền ra mua, mấy người nhà giàu cũng sẽ không mua! Tiểu công tử đừng mua nữa, nếu mà mua chắc chúng ta tốn tám mươi lượng!"

Ôn Noãn nghe xong nghĩ nghĩ rồi gật gật đầu: "Cũng đúng, vậy đừng mua nữa!"

Nói xong liền đi ra ngoài.

Ông chủ lại nóng nảy:

"Thôi, thôi, bảy mươi lượng! Không thể bớt thêm nữa. Quá lỗ!"

Vật trang trí này được đặt ở cửa hàng 5 năm nhưng không có ai hỏi mua, có thể kiếm lại được bao nhiêu lượng thì cứ hay bấy nhiêu.

Ôn Noãn chỉ vào mấy miếng ngọc thạch kém chất lượng dưới chân: "Ông chủ, sáu mươi lượng, sẵn tiện gói luôn chỗ ngọc thạch kém chất lượng ở cửa kia cho tôi, tôi sẽ mual Ông chủ ông phải nghĩ cho kỹ, vật trang trí được đặt ở chỗ này chẳng thể bán đi, thế ngay cả sáu mươi lượng ông cũng chẳng kiếm được!"

Ông chủ: "... Sáu mươi lượng còn muốn tôi đưa thêm mấy miếng ngọc thạch? Tiểu tử, cậu biết tính toán quái"

Ôn Noãn: 'Đây mà được coi là ngọc thạch à? Xem như tôi đang dọn sạch rác rưởi giúp ông đấy?"

Viên Lập: "Ông chủ thứ kém chất lượng kia mà ông cũng không biết xấu hổ bảo đấy là ngọc thạch?"

Mặt già của ông chủ đỏ lên, ông ta vẫy vẫy ta: "Thôi thôi, sáu mươi lượng thì sáu mươi lượng!"

Cuối cùng Ôn Noãn tiêu sáu mươi lượng để mua một vật trang trí bằng ngọc thạch, ba miếng ngọc thạch chất lượng kém, đi tới một cửa hàng gần đó vô cùng phấn khởi.

Viên Lập để lại địa chỉ, bảo ông chủ đưa hàng sang đó.

Tiếp theo, mỗi cửa hàng Ôn Noãn đều chọn mua những vật trang trí rẻ tiền nhất, là những loại có tỳ vết, sau đó bảo ông chủ tặng nàng một đống ngọc thạch thấp kém.

Đến cuối cùng Viên Lập mới biết, Ôn Noãn đến đây, vốn dĩ là chọn mua những sản phẩm có chất lượng kém nhất!

Mục đích là để ông chủ tặng nàng một đống ngọc thạch thấp kém.

Quả nhiên ánh mắt của Ôn cô nương không giống người thường, tác phong hành sự — càng khiến cho người bình thường như hắn không thể hiểu được!

Quái dị thật!

Cuối cùng, ba người đi đến một cái sân - nơi giao dịch nguyên thạch quan trọng.

Sân này rất lớn, chia làm nhiều khu vực.

Từng khối, từng khối ngọc thạch được bày ra đầy mặt đất, có rất nhiều người đi lựa chọn nguyên thạch khắp nơi, khung cảnh rất náo nhiệt. Từ rất xa Ôn Noãn đã nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

Chỗ của người nọ đang ngồi còn dựng một tấm bảng: Nguyên thạch được sản xuất từ quặng ngọc lục phỉ thúy của đế vương.

Ôn Noãn nhìn thoáng qua Nạp Lan Cẩn Niên, mục đích chuyến này là đây đúng không!

Nạp Lan Cẩn Niên cúi đầu nhìn nàng một cái: "Sao vậy?"

Ôn Noãn lắc lắc đầu, lập tức đi sang đó.

Khóe miệng Nạp Lan Cẩn Niên khẽ nhếch, đuổi theo.

Ôn Gia Phú đang ngồi trong một cái lều với vẻ mặt u sầu.

Mấy ngày nay nguyên thạch được khai thác từ quặng ngọc sau khi cắt ra đều là loại ngọc thạch kém chất lượng, huyện thừa đại nhân không dám cắt nữa.

Vì thế thuê một cái sân nhỏ bày nguyên thạch ra bán.

Hai ngày đầu mỗi ngày đã bán được mấy khối nguyên thạch, số tiền lời kiếm được hơn hai ngàn hai, làm hắn phấn khích gần chết!

Nhưng mà hai ngày này, không có ai đến hỏi thăm!

Bởi vì những người mua nguyên thạch lúc trước không có ai deo ra được một miếng ngọc chất lượng cao, truyên khắp nơi nên mọi người không tới nữa.

Ba người Ôn Noãn đi đến trước mặt Ôn Gia Phú.

"Vì sao không có ai đến chọn nguyên thạch ở đây?" Ôn Noãn kinh ngạc nói.

Ôn Gia Phú liếc mắt đánh giá ba người, lạ mắt thật sự, mấy ngày nay chưa bao giờ gặp qua.

Ông ta liếc mắt một cái đã nhìn ra Ôn Noãn là thiếu gia, chất liệu quần áo rất tốt!

Hai người khác hẳn là người hầu trong gia đình, đi theo bảo vệ hắn.
Bình Luận (0)
Comment