Chuong 269: Tre Con De Lua Nhat 2
Chuong 269: Tre Con De Lua Nhat 2Chuong 269: Tre Con De Lua Nhat 2
Đấn từ nơi khác?
Ôn Gia Phú lập tức có tinh thần, nhiệt tình đứng dậy: "Mấy vị quan khách, hoan nghênh quang lâm! Các vị muốn mua ngọc thạch nguyên thạch sao? Nguyên thạch ở chỗ tôi vừa đắt lại vừa chất lượng! Bởi vì đắt, nên người bình thường không nỡ mua, cho nên ít người ghé đến.
Nhưng tiểu thiểu gia vừa nhìn đã biết là người không thiếu bạc, tiểu thiếu gia cậu cứ tùy ý chọn, chọn trúng tôi cho cậu một cái giá ưu đãi!"
Không thiếu bạc?
Tiểu gia ta chính là người không thiếu bạc.
Ôn Noãn nghe xong lời ông ta nói, đôi tay vòng ra sau người, giả vờ thành bộ dạng đại lão gia, đi một vòng cửa hàng.
Ôn Gia Phú thấy nàng làm như thế, trong lòng cũng có chút phấn khởi, trẻ con gì đó là dễ lừa nhất!
Ôn Noãn nhìn thoáng qua mấy chục khối nguyên thạch được bày trên mặt đất, trong lòng hiểu rõ, sau đó chỉ vào khối lớn nhất nói: "Tôi muốn lấy khối này, vừa nhìn đã biết là hàng tốt, bao nhiêu bạc?”
Chỉ biết chọn khối lớn nhất, liền cho rằng đó là thứ tốt nhất.
Trong lòng ông ta vô cùng kích động, trên mặt lại không hiện, cười nói: "Tiểu thiếu gia thật sự rất có mắt nhìn, khối ngọc là trấn điểm chi bảo của chúng tôi! Lúc trước quặng ngọc nhà tôi bởi vì khai thác được một khối lục phỉ thúy đế vương nên mới phát hiện ra nó! Khối nguyên thạch này cực giống với khối nguyên thạch lục phỉ thúy đế vương được đào ra lúc trước! Nếu cậu muốn, tôi bán cho cậu với giá ba ngàn lượng!"
"Ba ngàn lượng? Không đắt!" Ôn Noãn làm bộ lấy ngân phiếu, Viên Lập giữ nàng lại: "Tiểu thiếu gia, không được!"
"Ông chủ, nguyên thạch có tiếng mà ông đào ra được ở đây trăm phần trăm là ngọc thạch kém chất lượng, trong mười khối cũng chẳng có một khối nào thuộc loại tốt, còn nói lục phỉ thúy đế vương! Lừa quỷ thôi! Đừng hòng gạt được thiếu gia nhà tôi! Tôi nhìn thì đây là một cục đá, cũng chẳng phải loại ngọc thạch kém chất lượng nữa! Ba lượng bạc còn không đáng, huống chi ba ngàn lượng! Tiểu công tử, chúng ta đi đến chỗ khác chọn!" Viên Lập lớn tiếng nói.
Hôm nay bọn họ cố ý đến đây.
Những ngày gần đây Viên Lập vẫn luôn sai người chú ý đến động tĩnh bên quặng ngọc, lời đồn về quặng ngọc cũng đã truyền đi khắp nơi, là lúc để thu lưới rồi.
Ôn Noãn kinh ngạc: "Là cục đá thật sao?"
Viên Lập: "Đương nhiên, đã truyền khắp phố rồi."
Trong lòng Ôn Gia Phú lộp bộp một chút, nhưng trên mặt ông ta không hiện, giả vờ tức giận nói:
"Vị huynh đài này, ánh mắt của cậu không tốt bằng thiếu gia nhà cậu! Sao có thể tin những lời đồn đó, mọi người ai cũng ghen ghét nguyên thạch chất lượng cao nhà tôi, nên mới cố ý rải rác những lời đồn đó!
Huynh đệ nói trấn điểm chỉ bảo của tôi là cục đá? Tôi dám cam đoan mỗi một khối nguyên thạch nhà tôi có thể deo ra được ngọc thạch thật. Mỗi một khối nguyên thạch ở đây, đều được sư phụ già có kinh nghiệm giám định qua, trăm phần trăm có thể deo ra được ngọc thạch!"
Ngọc thạch kém chất lượng cũng được coi như là ngọc thạch, ông ta không gạt mọi người.
Đôi mắt của Ôn Noãn trừng lớn vẻ mặt tò mò: "Ông dám đảm bảo toàn bộ đều là ngọc thạch? Nếu tôi đây mua toàn bộ thì có phải lời to rồi hay không?”
Viên Lập nghe xong thì hoảng sợi Mua hết? Tiểu công tử ngài đừng làm tôi sợi
Vẻ mặt hắn sốt ruột nói: "Tiểu công tử, trăm triệu không thể! Phu nhân biết sẽ quở trách! Danh tiếng của cửa hàng này không tốt, tôi đã tìm hiểu qua."
Mua hết? Ôn Gia Phú kích động đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Ông ta nhanh chóng vỗ ngực đảm bảo: "Đương nhiên là thật! Mỗi một khối nguyên thạch ở chỗ tôi đều là ngọc thạch, vận khí tốt thì có thể đào được lục phỉ thúy đế vương! Tiểu thiếu gia cậu thật sự rất có ánh mắt, mua hết, chắc chắn có thể lời to!"
Vốn dĩ ông ta chẳng để Viên Lập vào mắt, một hạ nhân, há có thể ngăn được chủ tử?
Ông ta chỉ cần dỗ được vị tiểu tổ tông này là được!