Chuong 589: Cong Chua That Dang Yeu
Chuong 589: Cong Chua That Dang YeuChuong 589: Cong Chua That Dang Yeu
Bây giờ Uyển nhi có thân phận gì?
Tư liệu mà nàng đưa tới có thể vô dụng hay sao?
Ôn Lượng rất vuil
Một bên khác, Hạ Tử Mặc ngồi xe ngựa về phủ, mỗi khi đi ngang qua đầu phố Ngự Kim thì hắn đều nhìn không được nhìn ra xem, lại thấy ba người mặc trang phục học viện của bọn họ đi vào, người thủ vệ kia cung kính hành lễ chứ không ngăn trở.
Hắn kêu xe ngựa dừng lại, nhìn thân ảnh ba người kia: Không phải là người tặng rau xanh saoll!
Ba huynh đệ Ôn Thuần về đến phủ.
Ôn Noãn giới thiệu Bát công chúa với ba huynh đệ.
Ba huynh đệ nghe thấy đối phương thế mà lại là công chúa, thì nhanh chóng hành lễ.
Bát công chúa vẫy tay: "Ra ngoài cửa, không cần chú ý lễ tiết! Các ngươi chính là huynh đệ của Noãn Noãn sao?! Quả nhiên tuấn tú lịch sự, dáng vẻ đường đường, anh tư hào sảng, con người hào kiệt!"
Ba huynh đệ: ”...'
Ôn Thuần sửng sốt một chút rồi cười: "Bát công chúa quá khenI"
Ôn Hậu sờ đầu: "Bát công chúa thật đáng yêu!"
Ôn Lạc ngẫm nghĩ: "Bát công chúa biết nhiều thành ngữ thật!"
Bát công cúa: "Phốc, ha ha, các ngươi cũng rất đáng yêu!"
Ba người: "...'
Không nghĩ tới hóa ra công chúa lại bình dị gân gũi như thết
Buổi tối ăn cơm xong, Nạp Lan Cẩn Niên gọi ba huynh đệ đến thư phòng, hỏi mấy câu về chuyện học tập của bọn họ, lại ra đề để kiểm tra thử năng lực của bọn họ, thấy bọn họ trả lời cũng không tệ, sau đó chỉ điểm giúp bọn họ thay đổi một vài chỗ khiếm khuyết.
Bát công chúa thấy vậy không nhịn được cảm thán: "Cẩn Vương thúc chưa bao giờ chỉ điểm cháu trai cháu gái bọn ta như thế này! Đúng thật là quên nguồn quên gốc!"
Ôn Noãn: "..."
Ngày hôm sau, sáng sớm Nạp Lan Cẩn Niên đã rời đi.
Từ trước đến nay hắn rất bận.
Ôn Noãn, Ôn Hinh và Bát công chúa đi cùng với ba huynh đệ đến học viện để thăm hỏi Lâm lão.
Sẵn tiện đưa thư của Từ lão cho Lâm lão, Từ lão có việc phải ở lại kinh thành một khoảng thời gian rồi mới về được
Xe ngựa dừng lại trước cửa sau nhà Lâm lão, mấy người Ôn Noãn trực tiếp đi thăm hỏi Lâm lão.
Hai huynh đệ Ôn Thuần thì đi đến phòng học.
Ôn Lạc vẫn đi theo bên cạnh Lâm lão như cũ.
Trước khi hai huynh đệ Ôn Thuần bước vào phòng học, Trương Thiếu Hành gọi bọn họ lại.
Trương Thiếu Hành đưa cho Ôn Hậu một chồng giấy huyên chất lượng cao: "Ôn huynh, ngày hôm qua không cẩn thận đụng phải lệnh đệ, làm bẩn tờ giấy viết chữ của cậu ấy. Đây là quà nhận lỗi, chút lòng thành, không phải cống phẩm."
Hắn không tìm ra Ôn Lạc ở ban nào, đành phải đưa cho huynh trưởng của cậu.
Ôn Hậu há hốc mồm: "Không phải, đồng học, huynh khách khí quá! Đâu phải chuyện gì to tác! Không cần phải nhận lỗi!"
"Cần, cần!" Trương Thiếu Hành nói xong những lời này thì nhanh chóng chạy đi.
Ôn Hậu nhìn về phía Ôn Thuần: "Làm sao bây giờ?"
"Tan học rồi đưa lại cho Lạc nhi!"
Ôn Hậu không nhịn được lẩm bẩm một câu: "Vị huynh đài này khách khí thật."
Từ đằng xa Hạ Tử Mặc nhìn thấy một màn này, hắn ngẫm nghĩ, chạy đến, đưa nghiên mực mới mua hai ngày trước cho Ôn Hậu: "Ôn đồng học, lần trước không cẩn thận dẫm lên chân của huynh, đây là quà nhận lỗi."
Ôn Hậu: "2???"
"Có chuyện đó sao?" Ôn Hậu không nhận.
Hạ Tử Mặc cười: "Có!"
Ôn Thuần: "Huynh nhớ nhầm rồi."
Dứt lời, lôi kéo Ôn Hậu đi vào trong phòng học.
Lúc này tiếng chuông vào lớp vang lên, ngón tay Hạ Tử Mặc nắm nghiên mực, ánh mắt nhìn thoáng qua hai huynh đệ đầy phức tạp, mới xoay người quay lại phòng học của mình.
Sau khi mấy người Ôn Noãn thăm hỏi Lâm lão xong thì đi lên huyện thành một chuyến, xếp tạm phó trại chủ trại Hắc Phong vào làm việc tại dưỡng sinh lâu, sau đó Ôn Noãn lại sắp xếp thân phận Ôn Noãn số 2 mà nàng hay dùng lúc nữ giả nam trang là Trình Tiêu đến sống tại một cửa hàng gốm sứ mới được trang hoàng trong huyện.
Sau đó đoàn người dẹp đường về Ôn gia thôn.