Chương 855: Hai Vị Thím
Chương 855: Hai Vị ThímChương 855: Hai Vị Thím
Mấy người Ôn Nõa mỗi người một câu chất vấn Quách Minh Diễm, khiến cho Quách Minh Diễm hoàn toàn không có cơ hội mở miệng!
Hoàng hậu vô cùng buồn bực, bà ta đột nhiên nhớ đến thưởng hà yến tổ chức vào năm ngoái.
Quả nhiên không nên mời Tuệ An quận chúa tới, mời nàng tới chính là hiện trường tai nạn!
Hoàng hậu vội nói sang chuyện khác: "Chuyện quyên góp bạc chỉ là tấm lòng, mọi người cứ làm theo khả năng, có tấm lòng là được."
Đề tài cũng không thể xoay quanh Tuệ An quận chual
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sau đó bàn luận với những người xung quanh.
"Phu nhân Hộ bộ thượng thư, bà quyên góp bao nhiêu?" Phu nhân Lễ Bộ Thượng thư nhỏ giọng hỏi.
"Tôi chỉ mang theo một vạn lượng." Mặt của phu nhân Hộ Bộ Thượng thư đều đỏ, thanh âm nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Phu nhân Lễ Bộ Thượng thư: "Vậy thì bà cũng giống tôi, tôi cũng chỉ mang theo..."
Bà ấy giơ lên năm ngón tay.
Năm ngàn lượng, bọn họ ngại ngùng nói!
"Tôi thì chỉ mang theo ba ngàn lượng!" Phu nhân Công Bộ thị lang cũng đến gần, buồn bực nói.
"Nếu không chúng ta cũng đừng nói gì, trực tiếp bỏ ngân phiếu vào là được". ...
Bên này những phu nhân thấp giọng bàn tán.
Một đầu khác Quách Minh Diễm cực kỳ tức giận, chỉ thấp giọng nói một câu:
"Đám người này quả thật là một đám đàn bà chanh chua!"
Nàng ta cũng chỉ nói có một câu, nhưng những người này lại nói nàng ta rất nhiều câu!
Đàm Thi Uyển ngồi ở bên cạnh Quách Minh Diễm, trong lòng ả ta cũng khó chịu với Ôn Hinhl
Lâm Đình Hiên thế mà lại tặng nhiều đồ cho nàng như vậy.
Vẫn chưa phân gia, những thứ đó đều là đồ của Xương Bình bá phủ, dựa vào cái gì mà đưa hết cho nàng?
Ả ta nghe xong lời của Quách Minh Diễm nói, cũng nhân tiện xen vào: "Dã phụ nông thôn chính là như vậy! Vừa nói chuyện đã giống như cãi nhau, thật sự đem yến tiệc tốt đẹp trở thành cái chợ! Không có một chút giáo dưỡng nào! Cô cũng đừng vì họ mà khiến bản thân tức giận, họ không đáng!
Có một nữ tử ngồi ngay bên cạnh Đàm Thi Uyển, nàng vẫn luôn cúi đầu, giống như ngay cả nâng đầu cũng không dám.
Quách Minh Diễm nghe xong lời này sắc mặt cũng tốt hơn chút: "Cũng không phải sao, gà rừng chỉ biết líu ríu! Tiên quyên góp thì ít mà nói thì cực kỳ nhiều!
Ôn Nhiên ngồi đối diện các nàng, vốn dĩ Ôn Nhiên vẫn luôn chú ý đến nữ tử luôn cúi đầu kia, lỗ tai cô bé rất thính, vừa nghe xong lời của hai người nói đã nhìn về phía Đàm Thi Uyển: "Phủ chúng tôi đúng thật là quyên góp khá ít, nhưng có lẽ vị thím này còn quyên góp nhiều hơn cả thím Quách!"
Đàm Thi Uyển: "..."
Quách Minh Diễm: ". "
Thím là cái quỷ gì?!
Thân thể của nữ tủ cúi đầu hơi run lên một chút, giống như là bật cười, lại lập tức chịu đựng. Toàn trường im lặng!
Ôn Linh đã sớm bị chiến trường không có súng này khiến cho sợ đến mức không dám nói lời nào, hiện tại lại nghe Ôn Nhiên gọi thím, nàng sợ đến mức che miệng của Ôn Nhiên lại.
"Nhiên nhỉ, các nàng làm sao có thể tính là thím! Muội đừng gọi bậy!"
Ôn Nhiên kéo tay nàng, vẻ mặt còn thật sự gật đầu: "Đúng, họ không thể tính là thím! Các nàng nhìn còn già hơn mẹ muội, có lẽ nên gọi bá mẫu!"
"Vị bá mẫu này, bà quyên góp bao nhiêu?" Ôn Nhiên thấy Đàm Thi Uyển vẫn còn nói chuyện nên hỏi.
Ôn Linh: "..."
"Phụt!" Ôn Noãn bật cười.
Mọi người cũng thấy buồn cười, vội cúi đầu.
Các nàng còn lén liếc nhìn Ngô thị một cái.
Tuy nói Ngô thị sinh nhiều con như vậy, nhưng làn da vẫn rất tốt!
Chẳng qua bà ấy cố tình mặc quần áo và trang điểm già đi.
Nếu thay quần áo trẻ hơn, nói không chừng nhìn qua còn trẻ hơn so với Quách Minh Diễm cùng Đàm Thi Uyển!
Dù sao làn da của Quách Minh Diễm có chút đen, còn làn da của Đàm Thi Uyển thì lỗ chân lông có hơi to, nhưng mà dùng phấn để che nên không thấy rõ mà thôi!
Quách Minh Diễm cùng Đàm Thi Uyển đều tức đến mặt tái xanh vào!
Ôn Nhiên nhìn phản ứng này của mọi người, vẻ mặt cũng ngơ ngác nói: "Sao vậy?! Ta nói cái gì sai sao? Mọi người cúi đầu để làm gì? Mau quyên góp bạc đi! Yến hội này cũng quá nhàm chán rồi!"