Chương 910: Ta Lừa Huynh Thôi
Chương 910: Ta Lừa Huynh ThôiChương 910: Ta Lừa Huynh Thôi
Phủ Thế Xương hầu.
Nạp Lan Cẩn Niên ôm hộp đồ ăn đi vào.
Đúng lúc Ôn Noãn đã viết xong những khúc nhạc thai giáo, nàng đặt bút xuống, nhìn về phía người lăn lộn mù quáng nào đó một cái: "Sao huynh lại đến đây? Vậy vừa rồi Lâm Phong đến đây làm gì? Chạy qua chạy lại, huynh không đói bụng sao?”
"Đói! Muốn muội ăn cùng ta." Nạp Lan Cẩn Niên đặt hộp đồ ăn lên trên bàn tròn, đi vào ngồi xuống bên người nàng: "Bận xong rồi?"
"Ừm, không sai biệt lắm." Ôn Noãn làm khô nét mực trên giấy, sau đó cất đi một cách cẩn thận.
"Sao lại làm nhiều nhạc khúc như vậy?" Nạp Lan Cẩn Niên cầm một tờ giấy lên xem.
"Đây là nhạc khúc cho tiểu cô làm thai giáo." Ôn Noãn thuận miệng nói.
Lại là thai giáo? Bàn tay cầm tờ giấy của Nạp Lan Cẩn Niên trở nên cứng đờ.
Hắn yên lặng thả xuống, nhàn nhạt lên tiếng: "À."
Sau đó hắn quay về bàn tròn, tự mình mở hộp đồ ăn ra, lấy đồ ăn bên trong ra.
Bắt đầu không nói một lời, yên lặng ăn!
Ăn từng ngụm, từng nguml
Ừm, hắn có chút tức giận vì mình quá keo kiệt!
Dứt khoát dùng đồ ăn lấp đầy đáy lòng, miễn cho chứa đầy dấm chua.
Ừm, lần này đồ ăn không có gan heo, xem ra gan heo đặc biệt chuẩn bị cho hắn đã bị Lâm Phong ăn hết!
Rất tốt! Lần sau có gan heo sẽ thưởng cho Lâm Phong! Nạp Lan Cẩn Niên hung tợn nhai đồ ăn trong miệng, trong miệng tràn đầy thức ăn hắn lung tung nhét vào, nghĩ thâm như vậy.
Ôn Noãn gấp mấy tờ giấy nhạc phổ lại, đặt ở một bên, sau đó liếc nhìn người nào đó một cái.
Gương mặt nghiêng của người nào đó đã không lạnh lùng như ngày thường, gương mặt hoàn mỹ đó bị đồ ăn trong miệng làm cho phình phình.
Giống như đồ ăn trong miệng có thù oán với hắn vậy!
Dùng sức nhail
Giống như lo sợ người khác không biết hắn không vui vậy.
Hắn như vậy hắn đã không còn khí chất ưu nhã cao quý của ngày thường, mỗi cái giơ tay nhấc chân đã thiếu đi một phần ngạo cốt lăng nhiên, bễ nghễ hết thảy, kiêu ngạo và tự phụ, thêm một chút pháo hoa nhân gian.
Thực sự là rất đáng yêu!
Ôn Noãn vừa bực mình vừa buồn cười đi qua, từ phía sau lưng ôm lấy hắn, cười nhẹ nói: "Lừa gạt huynhI"
Cơ thể Nạp Lan Cẩn Niên cứng đờ, hắn nhanh chóng nuốt đồ ăn trong miệng, lại bởi vì còn không hoàn toàn nhai nhuyễn nên suýt chút nữa đã không nuốt xuống được!
Đồ ăn mắc ở trong thực quản chậm rãi trôi xuống, đè ép đến làm trái tim của hắn mơ hồ có chút đau.
Nhưng mà hắn cũng không rảnh lo, xoay người lại ôm thiếu nữ vào trong lòng, gấp không chờ nổi mà hỏi: "Gat ta cái gì?"
"Đương nhiên là gạt huynh nói có tướng công lại có hài tử."
Nạp Lan Cẩn Niên: "..." Cho nên nửa ngày nay hắn ăn dam miễn phí sao?!
"Ta nói chuyện kiếp trước của ta cho huynh đi!..." On Noãn nhỏ giọng nói.
Giọng nói của nàng có chút mờ mịt, làm người ta không nắm bắt được cảm xúc của nàng.
Ôn Noãn kể đơn giản ngắn gọn về chuyện ở kiếp trước.
Nàng tin tưởng hắn, cho nên mới nói ra.
Lại nói, cho dù hắn biết được sẽ sợ mình, sẽ không xem mình là người bình thường, Ôn Noãn cũng không sợ. Ừm, nếu hắn muốn hại mình, Ôn Noãn cảm thấy nàng vẫn có cách giết chết hắn.
Đương nhiên Ôn Noãn tin tưởng hắn không phải là người như vậy, là thật sự tin tưởng hắn nên mới nói ra. Một người chỉ mới có suy đoán ở trong lòng cũng đã bắt đầu thực hiện hành động bảo vệ nàng.
Một người toàn tâm toàn ý che chở nàng như vậy, làm nàng không muốn gặt hắn.
Huống chỉ sau khi nói ra, về sau nàng làm việc có thể càng thêm không cần kiêng ky gì cal
Chuyện gì cũng có hắn che lấp giúp mình.