Chương 950: Không Có Việc Gì La Tốt Rồi 1
Chương 950: Không Có Việc Gì La Tốt Rồi 1Chương 950: Không Có Việc Gì La Tốt Rồi 1
Ôn Gia Thụy và Ôn Hậu cũng chạy tới: "Thập thất, cháu không sao chứ?"
Làm ông sợ chết khiếp!
Nạp Lan Cẩn Niên lắc đầu: "Không sao đâu. Ôn thúc đừng lo lắng."
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn xung quanh, tìm kiếm một bóng người màu vàng.
Nhìn thấy Ninh Hoài Ngọc, lại không thấy hoàng thượng, nhưng hắn cũng yên tâm rất nhiều. Hắn đang định hỏi Ninh Hoài Ngọc.
Ôn Noãn đã nhìn ra hắn đang muốn tìm ai, nói: 'Hoàng thượng không sao, đã được cứu rồi."
Nạp Lan Cẩn Niên thở phào nhẹ nhõm.
Ôn Noãn nắm lấy tay hắn, trực tiếp truyền mây tía cho hắn.
Ôn Noãn nắm tay hắn hơi chặt. Có trời mới biết, vừa rồi ở dưới sông không tìm thấy hắn nàng đã sợ đến mức nào!
Nhưng lý trí nói với nàng rằng nếu nàng có thể cứu được người nào thì hay người đó.
Nạp Lan Cẩn Niên nhận thấy tay Ôn Noãn run lên, hắn trở tay nắm lấy tay Ôn Noãn, siết chặt.
“Ta không sao."
Nạp Lan Cẩn Niên kéo Ôn Noãn đến bờ sông.
Hà quái muốn chạy trốn.
Hắn đưa tay ra.
Một thị vệ lập tức hiểu ý, cung kính đặt cây thương vào tay hắn.
Nạp Lan Cẩn Niên nhận lấy cây thương từ tay thị vệ, ném thẳng vào cổ họng hà quái.
Các cơ quan nội tạng của hà quái đã bị Nạp Lan Cẩn Niên phá hủy từ bên trong.
Sau đó lại bị hắn mổ bụng, cái đuôi cũng bị cắt bỏ.
Giờ khắc này, thân thể uốn éo của nó càng ngày càng yếu ớt. Chắc là nó biết đánh không lại, sẽ chết. Sau đó nó trực tiếp chìm vào trong sông, muốn chạy trốn, nhưng lại chạy không nổi!
"Vớt nó lên đi! Đưa nó đến phủ Cẩn vương!" Nạp Lan Cẩn Niên nheo mắt lạnh lùng nói.
Hắn muốn nấu nó bằng nhiều cách nấu khác nhau, rồi nuốt vào bụng!
"Vâng!"
Thủ lĩnh cấm vệ quân ngay lập tức chỉ huy mọi người thả lưới, vớt hà quái lên.
Nạp Lan Cẩn Niên thấy quần áo dưới chiếc áo choàng của Ôn Noãn ướt sũng, tóc nàng cũng nhỏ giọt, nên nghĩ rằng nàng đã nhảy xuống sông cứu hoàng huynh, vì vậy chắc là tính mạng của hoàng huynh sẽ không gặp nguy hiểm.
Nạp Lan Cẩn Niên nắm chặt tay nàng, dắt nàng vào trong xe ngựa: "Muội đi thay quần áo trước, sau đó đi gặp hoàng huynh."
"Được!" Ôn Noãn gật đầu.
Mặc dù là giữa mùa hè, quần áo bị ướt cũng không thấy lạnh. Nhưng ướt dầm dề như vậy cũng cảm thấy khó chịu khi mặc!
Nàng cũng ngửi thấy mùi máu tanh từ cơ thể của Nạp Lan Cẩn Niên!
Hai người chuẩn bị lên xe ngựa. Lúc này, thái hậu chạy tới: "Thập thất!"
Bát công chúa và đám người Ngô thị cũng đi theo.
Mọi người nhìn thấy Nạp Lan Cẩn Niên vẫn còn nguyên vẹn kéo Ôn Noãn đi thì đều thở phào nhẹ nhõm.
Nạp Lan Cẩn Niên dừng lại, nhìn mẹ già của mình: "Mẫu hậu, con không sao."
Thái hậu chạy tới, nắm chặt cánh tay Nạp Lan Cẩn Niên, nhìn hắn từ trên xuống dưới: "Không sao là tốt rồi! Không sao là tốt rồi!"
Bà ấy sợ chết khiếp!
Nạp Lan Cẩn Niên lo lắng Ôn Noãn sẽ bị cảm, nói: 'Mẫu hậu, quần áo của Ôn Noãn bị ướt, con đưa muội ấy đi thay quần áo trước."
Thái hậu vội vàng buông Nạp Lan Cẩn Niên ra: "Đúng vậy, thay quần áo! Mau đi thay quần áo! Đừng để cảm lạnh! Đúng rồi, hoàng huynh của con không sao, là Ôn Noãn đã cứu được!"
Nạp Lan Cẩn Niên gật đầu: "Con biết rồi."
Nói xong, hắn kéo Ôn Noãn đi.
Lúc này, thái hậu mới hoàn toàn yên tâm, mới bắt đầu tìm người hỏi xem Nạp Lan Cẩn Niên đã được giải cứu như thế nào.
Bên kia, hoàng thượng thay quần áo khô trong xe ngựa, uống viên thuốc do thái hậu đưa cho, thân thể khôi phục một chút sức lực.
Ông ấy ra vẻ muốn xuống xe ngựa.
Thái Y Viện lập tức ngăn lại: "Hoàng thượng, cơ thể của ngài suy yếu, không nên đi lung tung, nên bãi giá hồi cung."
Hoàng thượng không kiên nhẫn, đá bay thái y đang chặn mình, mặc áo choàng, nhảy ra khỏi xe ngựa.