Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 117 - Chương 117: Ngưu Lang Chức Nữ Q)

Chương 117: Ngưu Lang Chức Nữ q) Chương 117: Ngưu Lang Chức Nữ q)Chương 117: Ngưu Lang Chức Nữ q)

Bên bờ sông Giang, trời đã tối dân

Buổi tối bắt đầu có chút mưa bụi, khẽ lướt qua mặt, khiến cho Hạ Mạt cảm thấy mát lạnh và thoải mái.

Xe đạp từ từ đi dọc theo đường Giang Tân, mơ hồ có tiếng người nói truyền tới, đó là Sở Qua đang kể về câu chuyện Thất Tịch gặp nhau ở Cầu Hỉ Thước theo yêu cầu của Thu Vô Tế.

Con gái thời nay, những câu chuyện này chắc chắn là phải biết, có đúng không?

"Sự tích Thất Tịch ư? Là ngày xửa... ngày xưa có một chàng trai đôn hậu tên là Ngưu Lang..."

Thu Vô Tế cảm thấy đó là một câu chuyện rất đẹp, đoạn mở đầu của câu chuyện khiến nàng cảm thấy có chút giống với mình và Sở Qua.

Một người là tiên nữ, một người là phàm nhân.

Kết quả nghe mãi nghe mãi liền thấy không đúng với hi vọng trong lòng lắm liền nói:

"Này, Ngưu Lang này trộm y phục của người ta mà? Sao lại gọi là đôn hậu?"

"A... chuyện là như vậy mà."

"Ngươi bịa ra hả?"

"Ta bịa nhiều sách như vậy cũng chưa từng bịa ra nhân vật chính, đây thật sự không phải do ta bịa ra... thời đại khác nhau, thế giới quan của con người cũng khác nhau, còn về thế giới mà mọi người tương đối tôn trọng phụ nữ của nàng đó, bởi vì đó là căn cứ theo thế giới quan của ta mà viết, nếu thật sự muốn viết như cổ đại, cũng không tốt như Vậy... :

Thu Vô Tế đen mặt nghĩ: "Hình như cũng gần như vậy, Ngưu Lang trộm y phục của người ta, ngươi thì trộm tất chân của người ta."

Sở Qua: "..."

Dường như cảm thấy mình so sánh cũng không đúng lắm. Sở Qua thật sự rất tôn trọng bản thân, vẫn may anh không giống Ngưu Lang... Thu Vpp Tế hừ hừ nói: "Dù sao nếu như là ta, một cái tát cho Ngưu Lang đầu cũng..."

"Đầu cũng nát bét à?" Sở Qua đau lòng nhức óc nói: "Rõ ràng ta viết là nữ kiếm tiên, sao lại biến thành như vậy chứ..."

"Ngươi không cho ta dùng kiếm." Thu Vô Tế nói: "Thế giới này ta thấy cũng không có ai cầm kiếm, cho nên đổi sang cách đánh khác đi, trở về ta suy nghĩ một chút, sáng lập ra môn Vỗ đầu thần thông, ở đây dùng tiện hơn."

"... còn nghe cổ tích nữa không?"

Thu Vô Tế cảm thấy nguồn gốc của tình yêu này cũng khiến nàng không có cách nào thích ứng được, không nghe nữa cũng được.

Sở Qua nói: "Tuy rằng mở đầu có chút tào lao, nhưng phần sau vẫn rất cảm động, bằng không cũng sẽ không lưu truyền đến nay trở thành ngày lễ truyền thống.

Anh ngừng lại một chút, tiếp tục kể xong câu chuyện, lại nói: "Bất luận là mở đầu có tào lao thế nào, thì Ngưu Lang Chức Nữ đã định là một đôi vợ chông yêu thương nhau. Mỗi năm vào ngày Thất Tịch, Hỉ Thước sẽ tự bắc cầu, là điều mà mọi người mong ước người có tình cuối cùng cũng có thể đoàn tụ, cũng gửi gắm kỳ vọng của mọi người đối với tình yêu thiên trường địa cửu, cho nên vào ngày này, trai gái yêu nhau sẽ hẹn nhau..."

Vốn dĩ là ngâm ám chỉ mình và Thu Vô Tế lúc này chính là trai gái yêu nhau, kết quả Thu vô Tế lại không tiếp nhận, ngược lại còn lặng lẽ một hồi, mới chậm rãi nói: "Trên trời dưới đất gặp nhau, ngăn cách hai giới, vượt khó gặp nhau sao?”

"Kẹt" Sở Qua bóp phanh lại, suýt chút nữa thì ngã, tức giận nói: "Nàng nói linh tỉnh gì vậy?"

Quán tính của phanh xe khiến cho Thu Vô Tế bất ngờ đập vào lưng của hắn, vô thức đưa tay ra ôm lấy eo của hắn. Sở Qua chỉ cảm thấy trên lưng có gì đó mềm mềm dán vào, nhưng một chút cũng không thèm thể nghiệm, vẫn tức giận nói: "Đừng có kéo!"

Không biết làm sao, rõ ràng bình thường đều là mình đánh anh ta, nhưng hắn nổi giận, Thu Vô Tế cũng có chút giật mình. Nàng bĩu môi, buông lỏng eo hắn ra ngồi thẳng lên, nhưng cuối cùng cũng không dám tiếp tục đề tài này nữa, có chút yếu ớt nói: "Chính là như vậy, cũng cuối cùng có thể gặp nhau, ngươi gấp gì mà gấp?"

"Một năm gặp một lần là chuyện tốt gì chứ?" Sở Qua tức giận nói: "Sở dĩ sự tích lưu truyền thiên cổ, không phải là bởi vì nó đẹp, mà là bởi vì nói có chỗ tiếc nuối! Cổ tích có thể tiếc nuối, hiện thực thì không thểt"
Bình Luận (0)
Comment