Chương 182: Trà rất ngọt (2)
Chương 182: Trà rất ngọt (2)Chương 182: Trà rất ngọt (2)
"Túi lá trà trong ay ngươi là do Manh Manh tặng, nói là trà công tác, hơn hai trăm một cân. Ta cũng không biết có tốt không, tóm lại vẫn tốt hơn loại mười đồng một túi của ngươi, dù sao chúng ta uống là linh thuỷ, không phải trà." Thu Vô Tế đôi mắt long lanh nói: "Sở Qua, trước kia ngươi tu hành thiếu vật phụ trợ, ta vốn cho rằng thế giới này không có, hôm nay mới biết là có, sau này ta sẽ chú ý nhiều hơn đến phương diện này, cố gắng giúp ngươi tu hành dễ dàng hơn."
Nhìn đôi mắt sáng rực của nàng, trong lòng Thu Vô Tế có chút rung động, ôn nhu nói: "Cũng không cần phải hao tâm tổn trí như vậy, tự ta tu luyện cũng cảm thấy rất tốt..."
"Phi." Thu Vô Tế hừ hừ nói: "Đồ đệ của Thu Vô Tế ta, luyện hai tháng rồi vẫn là cái tính tình thối này, thật là mất mặt, bảo ta làm sao gặp anh hùng thiên hạ đây."
Sở Qua: "Hả?"
Cảm động vô ích rồi sao?
Thu Vô Tế cướp lấy túi lá trà trong †ay của Sở Qua nói: "Đi gõ chữ của ngươi đi, pha trà nấu cơm cũng không phải việc của ngươi."
Sở Qua lúc này mới phát hiện trong bếp không biết từ bao giờ đã có thêm một giỏ đồ ăn rồi.
Hắn cảm thấy bắt đầu từ khi Thu Vô Tế viết tự truyện càng trở nên kỳ quái hơn, thế nhưng suy nghĩ kỹ lại hình như cũng không có vấn đề gì, còn coi mình là thư ký nhỏ nấu cơm rót trà, rất tốt...
Được rồi, gõ chữ đi, nghĩ cái gì vậy? Lòng dạ con gái, không thể hiểu được. Thu Vô Tế nhìn Sở Qua rời đi, trong mắt có chút ý cười.
Sở Qua đến nay vẫn không hiểu rõ †u hành của mình thần kỳ đến mức nào.
Một chút linh khí mỏng manh như vậy, hơn nữa không có bất kỳ vật phụ trợ nào, chỉ dựa vào mỗi ngày ngồi tĩnh toạ và vừa gõ chữ vừa phân tâm tu hành, trong hai tháng lại luyện đến Luyện Khí tầng thứ năm. Sau khi đánh bại Dung Phục, Kim Chung Tráo của hắn cũng đã gần đạt đến tiểu thành rồi, còn một cái ngưỡng cửa nữa thôi, chỉ cần đột phá là được.
Ở thế giới đó, tốc độ này có lẽ không tính là kinh tuyệt, cũng tính là trình độ trung đẳng rồi.
Thế nhưng với điều kiện tu hành của Sở Qua , Thu Vô Tế dám nói, bất kỳ ai cũng không thể nhanh hơn Sở Qua, bao gồm cả bản thân nàng.
Sáng Thế Thần chính là Sáng Thế Thần, hắn quá thích hợp với công pháp của thế giới đó.
Thu Vô Tế rất kỳ vọng, ở trong tìnhh uống có vật phụ trợ tu hành, Sở Qua còn có thể mang đến cho nàng kinh hỉ lớn nhường nào?
Liệu sẽ có một ngày, hắn thật sự có thể tuỳ tiện đi vào không?...
Sở Qua an tâm trở về phòng gõ chữ, thực ra đoạn này cũng không có quá nhiều nội dung, là một tình tiết phó bản nhỏ mà Sở Thiên Ca gặp phải, đương nhiên sau đó sẽ liên quan đến một vài hành động của Viêm Thiên Liệt bên đó bất ngờ bị phá hoại, thế nhưng lúc này vân chỉ là quá trình tranh luận cãi cọ, không cần suy nghĩ quá nhiều.
Ngược lại là tu luyện phân tâm nhị dụng càng ngày càng quen rồi, mơ hồ cũng luôn cảm thấy mình đang nhìn gì đó bên ngoài cửa, Sở Thiên Ca đang nói chuyện với người khác.
Thậm chí sắp có thể nhìn rõ dung mạo của những người này rồi...
Hắn lách cách gõ chữ, bên cạnh bất tri bất giác đã bốc lên mùi thơm của trà.
Sở Qua từ trong cảm giác nhìn ngó lui ra, quay đầu sang nhìn mỹ nữ bên cạnh.
Nàng đang có chút hiếu kỳ đọc văn bản, dường như bởi vì sau khi bắt đầu viết sách, cũng có cảm quan và lĩnh hội mới đối với văn tự của Sở Qua.
Vì vậy nàng đang đọc văn bản, Sở Qua đang nhìn nàng.
Loại trang phục "nữ thư ký" váy ngắn tất da chân đen này, cảm giác trà đặt ở bên cạnh... thật sự quá mỹ diệu. Còn về trà có linh khí, tuy rằng rất quan trọng, thế nhưng so với cái này quả thực không đáng nhắc đến.
"Ngươi, đang, nhìn, cái, gì?" Thu Vô Tế nhìn văn bản nghiến răng nói: "Ta là bảo ngươi uống trà chứ không phải bảo ngươi nhìn ta, còn nhìn nữa ta sẽ đem trà đổ từ đầu ngươi đổ xuống."
Sở Qua hoảng hốt cúi đầu uống trà.
Trà cũng không nóng, Thu Vô Tế đã đặc biệt xử lý, là nhiệt độ thích hợp nhất để kích phát linh khí.
Uống một ngụm, cảm giác hương thơm nhàn nhạt tràn vào phổi, hình như có một sự ngọt ngào, lan toả vào xương cốt, chảy vào ội tâm.
"Thế nào?" Thu Vô Tế có chút kỳ vọng hỏi.
Sở Qua thành thật trả lời: "Ngọt." Thu Vô Tế hiếu kỳ nói: "Không phải chứ, trà không phải có vị ngọt... lẽ nào là cái gọi là hồi cam sao? rõ ràng như vậy sao?"
"Không phải.." Sở Qua vẫn thành thật trả lời: "Chỉ là bởi vì, đó là trà cô pha."
"đông" Đầu Sở Qua lại mọc ra một cái ụ, vội vàng ôm đầu ngồi xổm.
Thu Vô Tế nắm chặt nắm đấm hung hăng rời khỏi phòng, đi nấu cơm.
Sự thật mà, sao lại sẽ có Sáng Thế Thần vô vị như vậy chứ, tu luyện cái gì vậy! Đầu óc chỉ nghĩ đến ngọt.
Lần sau bỏ thêm muối vào, xem ngươi có còn ngọt nữa không.