Chương 192: Bãi biển của chúng ta (2)
Chương 192: Bãi biển của chúng ta (2)Chương 192: Bãi biển của chúng ta (2)
Nàng liếc mắt nhìn đôi mắt đầy kỳ vọng của Sở Qua, lười biếng nói: "Cân đấy"
Sở Qua vui mừng như điên, lập tức lấy kem chống nắng ra nói: "Ta..."
Còn chưa dứt lời, kem chống nắng đã tự động mở ra, trong chớp mắt đã phủ kín lên làn da hở ra khỏi y phục của Thu Vô Tế, bóng nhây.
".." Sở Qua há hốc miệng, hộp trong tay cũng sắp rơi rồi.
Thu Vô Tế ung dung nói: "Có cần bôi cho ngươi một lớp không?"
Sở Qua bi phẫn nói: "Ta đây là đang làm gì vậy."
"Nằm mơ a'" Thu Vô Tế nói: "tỉnh lại đi, phụ thần đại nhân, bớt nghĩ đến mấy chuyện nam nữ dâm dê đi, lo mà nghĩ cốt truyện ý."
Sở Qua nằm phục trên ghế không nói chuyện.
Thu Vô Tế cười híp mắt, lười để ý đến hắn.
Thực ra kem chống nắng này một chút cũng không thoải mái, dính dính bóng bóng. Bản toạ căn bản không cần thứ này, cũng không thể sợ mặt trời chiếu vào da gì đó... xem ra thứ mà con gái của thế gian này trải nghiệm, cũng không phải cái gì cũng thích hợp với bản †oạ.
Hai người nhất thời không lên tiếng, chỉ có tiếng sóng biển ở phía trước, tiếng cười nói nô đùa của những đứa trẻ, tiếng hoan hô cổ vũ những người lướt sóng bên đó, đan xen vào nhau, tương phản lại sự nhàm chán của hai người...
"Ngươi sẽ cảm thấy nhàm chán ư?" Thu Vô Tế bỗng nhiên hỏi.
"Hả?" Sở Qua cũng đang ngắm cảnh, thực ra hắn cảm thấy rất đẹp...
"Đứng hoặc nằm như vậy ở bãi biển, không làm gì cả." Thu Vô Tế nói: "Cái này đối với ta cũng tính là tu hành, ngươi lại chỉ là sự nhàm chán đơn thuần."
Sở Qua cười nói: "Ta không nhàm chán, bởi vì có cô ở bên cạnh."
Thu Vô Tế rất muốn nói loại lời buôn nôn này sau này bớt nói đi, nhưng lời ra đến miệng rồi lại không nói ra.
Hình như lời này rất thật, lúc hắn nói lời này ngay cả nhịp tim cũng không đổi, rất tự nhiên.
Thu Vô Tế suy nghĩ một chút, cố ý nói: "Hiện giờ chỉ là một lúc, ngươi đương nhiên có thể nói ra lời này. Nếu như ta ở đây không làm gì ngây ngốc cả ngày, ngươi sẽ cảm thấy nữ nhân này bị thần kinh rồi."
Sở Qua cười nói: "Nếu đã đến biển rồi, chính là tu hành. Cô ở đây ngây ngốc cả năm hình như cũng không kỳ quái, ai bảo ta viết ra một người như vậy chứ? Cùng lắm thì ta ở bên trên thuê thêm một cái lều nữa. Chỉ cân có internet là ta có thể sống."
"Đúng vậy, là ngươi viết ra." Thu Vô Tế giễu cợt cười: "Hiện giờ có hối hận khi viết ra một nữ nhân khô khan vô vị không, đổi lại một người quyến rũ hơn nói không chừng đã 'cái đó cái đớ rồi, ví dụ như bôi kem chống nắng đó."
Sở Qua cuối cùng cười "ha" một tiếng.
Thu Vô Tế trừng mắt: "Ngươi cười cái gì?"
"ừm... có lời nói rồi cô lại cảm thấy †a buồn nôn, thế nhưng , Thu Vô Tế, có câu này cô tốt nhất là hãy nhớ lấy."
"Hử?"
"Thu Vô Tế là mộng tưởng trong lòng của Sở Qua, là cô gái hoàn mỹ nhất, không tồn tại người khác tốt hơn. Có lẽ người khác có cái tốt của người khác, thế nhưng không liên quan đến ta."
Lúc nói lời này, Sở Qua không nhìn Thu Vô Tế, hắn vẫn nằm dài ở đó, híp mắt nhìn về phía chân trời xa xa, giống như chỉ là tuỳ tiện nói chuyện.
Thế nhưng Thu Vô Tế đang nhìn hắn.
Nụ cười dưới ánh mặt trời đó, nói lời như chém đỉnh chặt sắt không chút do dự. Chỉ cần có cô, thì không nhàm chán.
Không biết thế nào, cảm giác cảnh biển hôm nay thật thoải mái, là bởi vì bôi kem chống nắng ư?
Ngay cả tiếng đùa giỡn của những đứa trẻ, cũng trở nên êm tai như vậy.
Thu Vô Tế lặng lẽ nằm ở đó rất lâu, nhìn mặt trời dân dân ngả về tây, thành luỹ bằng cát mà những đứa trẻ để lại bị sóng đánh qua, trở thành dáng vẻ mơ hồ... tịch dương nghiêng bóng, bỗng nhiên có mấy phần tang thương.
Thu Vô Tế bỗng nhiên nói: "Chúng ta cũng đi xây lâu đài cát đi."
"Hả?" Sở Qua ngược lại không hứng thú lắm, nàng thích chơi cái gì thì chơi cái đó, hắn có chút bưồn cười nói: "Lâu đài do cô đích thân xây, liệu có tính là pháp bảo không?”
"Đức tính, ta tận tay làm nhiều đồ ăn như vậy, sao lại không ăn ngươi thành tiên chứ?"
"Ta đây không phải cũng đang trên đường rồi sao?"
Hai người vừa đấu võ miệng, vừa quỳ ở đó hào hứng đắp lâu đài.
"Đợi một cút, đừng thêm nhiều cát như vậy." Thu Vô Tế xua xua tay hắn ra: "Ngươi đắp người tuyết này béo quá. Dẹp sang bên đi."
Sở Qua liền uỷ khuất ngồi ở bên cạnh xem nàng đắp.
Thấy nàng không chú ý, Sở Qua lấy một cái vỏ sò nhỏ, lặng lẽ vẽ tên của hai người lên cát: "Sở Qua Thu Vô Tế."
Ở giữa là một hình trái tim.
Nghĩ thôi chưa đủ, còn khắc cả chữ lên vỏ.
Thực ra dư quang nơi khoé mắt của Thu Vô Tế đã liếc thấy rồi, nhưng lại không nói gì.
Còn phụ thần thì sao, thật sự là tính trẻ con.
Thu Vô Tế xây lâu đài nhưng lại quên mất, hiện giờ mình nghịch cát còn muốn cố ý dùng tiên pháp gia cố cho lâu đài không bị sóng biển đánh trúng, rất giống tính trẻ con.
Hoàng hôn buông xuống.
Ráng chiều chiếu lên mặt biển lấp lánh, mang theo thành luỹ trên bãi cát cũng có điểm sáng lấp lánh như kim sa.
Đoàn người trên bãi cát đã dần thưa thớt, những đứa trẻ đã bị người lớn xách †ai kéo về nhà, vẫn còn không nỡ mà nhìn Vỏ sò, sụt sịt cái mũi muốn nhặt thêm mấy cái vỏ nữa.
Còn về lâu đài mà chung xây đã đổ nát, sớm đã không ai để ý rồi. Sóng biển không biết mệ mỏi đánh tới, duy nhất chỉ có lâu đài được gia cố vẫn kiên cường đứng sừng sững như núi ở đó, xung quanh là những lâu đài thành luỹ đổ nát hoang tàn giống như một đế quốc cuối cùng còn đứng vững.
Trên lâu đài cắm chiếc vỏ sò khắc hai cái tên, giống như vị tướng quân bảo vệ lâu đài lập được huân chương cho gia tộc.
Lão thái thái một vạn tuổi cười giống như một đứa trẻ.