Chương 193: Đương nhiên là ở khách sạn rồi (1)
Chương 193: Đương nhiên là ở khách sạn rồi (1)Chương 193: Đương nhiên là ở khách sạn rồi (1)
"Ta còn muốn nhặt vỏ sò..."
Sau khi mặt trời lặn, khu vui chơi trên bãi biển cũng đóng cửa, Thu Vô Tế ôm rất nhiều vỏ sò vẫn không nỡ bỏ.
"Vì sao bờ biển còn phải đóng cửa?" Lão thái thái rất không hiểu.
"Buổi tối rất dễ gặp rủi ro, ai không cẩn thận sẽ bị cuốn xuống nước, hoặc là bị kéo đi quá xa, nhân viên cứu hộ không chắc có thể kịp thời phát hiện, hơn nữa cứu hộ cũng có độ khó rất cao... đóng cửa là hợp lý mà."
Sở Qua nhìn dáng vẻ nhỏ bé của nàng cũng rất buồn cười, lúc trước cái gì cũng không hứng thú, cuối cùng lại làm chuyện không khác gì đứa trẻ, ngay cả biểu cảm không muốn bỏ vỏ sò khi ra về cũng giống y hệt.
Nói cía gì mà tâm tĩnh như nước chứ?
Vỏ sò này của nàng cuối cùng cũng khó tác dụng gì... Sở Qua cũng không có kinh nghiệm về cái này lắm, lúc nhỏ thích nhặt, nhặt một đống mang về nhà vừa không có chỗ để vừa không đẹp, cuối cùng vẫn không phải là vứt hết đi sao...
Thu Vô Tế đoán được hắn đang nghĩ gì, hừ lạnh nói: 'Ta nhặt vỏ sò là có đạo lý! Không giống như cách nghĩ của ngươi."
Sở Qua tỉnh ngộ nói: "Chẳng lẽ có linh khí?"
"Đúng vậy, ta chọn nhặt những cái có linh khí." Thu Vô Tế nói: "Thế giới dưới đáy biển chắc chắn có bảo bối truyền sang, đợi ban đêm ta xuống xem thử."
Phản ứng đầu tiên của Sở Qua là lo lắng nói: "Thân phận này của cô, lặn xuống biển sâu, còn là ban đêm... có nguy hiểm không?"
Phản ứng thứ hai mới là thầm than thở trong lòng, nếu đã muốn xuống biển đào bảo bối rồi, vậy cái vỏ sò rách có chút linh khí kia không phải là nhặt vô ích sao?
Bỏ đi, hắn không dám nói, nói ra sẽ bị ăn đánh.
Quả nhiên Thu Vô Tế rất hài lòng về sự lo lắng của hẳn, cười híp mắt nói: "Đến lúc đó rồi tính, bên này cũng không phải là biển sâu, chắc là không có vấn đề gì lớn. Nếu thật sự cảm thấy không được †a cũng sẽ không miễn cưỡng, chỉ có thể nói ngươi không có phúc phận thôi."
Sở Qua nói: "Nếu như dưới biển có quái vật, bờ biển này nhiêu người chơi đùa như vậy..." "Cho nên chắc chắn không phải là quái vật gì cả, chính là vật phẩm." Thu Vô Tế nói: "Rất có thể là khối đá, ngọc trai, loại này, ẩn chứa ở trong bùn cát dưới đáy biển... loại này ta thấy nhiều rồi."
Sở Qua suy nghĩ một chút, nói: "Nếu người đã có dị năng, động vật liệu có thành tinh không, theo lý mà nói sau khi kiến quốc thì không cho phép..."
Thu Vô Tế: "2"
"Khụ, không có gì." Sở Qua nghĩ rằng dị năng của con người cũng không thể làm con người biến dị, cũng không phải là khái niệm thành yêu, khiến cho một con cá có thể cách đường mạng đánh người vậy cũng không thể hiện ra được, quá nửa là không có quái vật.
Thế nhưng nếu như thật sự tồn tại linh khí vô cùng dày đặc, nơi con người ít khi đến, thì không dễ nói lắm. Có điều chí ít loại khu vực sinh sống của con người này, thì không quá có khả năng xuất hiện quái vật, sớm nên bị thanh lý rồi, cho nên mọi người trước nay chưa từng nghe nói... chuyên môn của mẹ các ngươi cũng không phải là nội trợ nấu cơm, bằng không sao lại sẽ bận rộn đến mức không có thời gian vê nhà chứ?
Nghĩ như vậy Sở Qua bỗng nhiên có chút tự hào, hoá ra cha mẹ là thân bảo vệ.
"Ôi.." Sở Qua lười biếng vươn vai nói: "Còn tưởng rằng tu luyện là có thể bắt trước Ultraman chiến đấu với quái vật nhỏ nữa chứ, cuối cùng vẫn là ở trên mạng buôn chuyện chém gió với người †a. Ngay cả dẫn người đẹp ra ngoài chơi, gặp phải chuyện bị đuổi đánh cũng không có, không khỏi khiến tôi hoài nghỉ mị lực của mĩ nhân bên cạnh mình có phải là quá không đủ..." Thu Vô Tế ánh mắt nguy hiểm nói: "Ngươi muốn đổi người khác phải không?"
Sở Qua: ".."
"Hiện giờ cái xã hội này của các ngươi thì lấy đâu nhiêu ác bá quấy rối phụ nữ ở nơi công cộng như vậy chứ, ngươi coi là sách ngươi viết sao, có chuyện hay không có chuyện nhân vật chính luôn phải gặp hoạ vì cô gái bên cạnh anh ta bị nhìn trúng sao?" Thu Vô Tế cười lạnh nói: "Ngược lại có mĩ nam tử, vừa mới bị người ta đùa giỡn, diễm phúc không mỏng đâu."
Sở Qua nói: "Cho nên cô nói xem, vì sao đàn ông trêu ghẹo phụ nữ thì gọi là ác bác, phụ nữ trêu ghẹo đàn ông thì lại là diễm phúc chứ?"
Thu Vô Tế vuốt cằm rơi vào suy tư, hình như cái này là một vấn đề triết học. Thế nhưng kết quả cũng gần như vậy, đàn ông bị ăn đánh, phụ nữ cũng phải vậy! Vừa nếu như người phụ nữ kia không thức thời, chắc là ăn đánh rồi.
Nàng tức giận hừ hừ nói: "Ngươi cứ như vậy mà đi à, đi đâu vậy? Tìm nữ nhân vừa rồi sao?"
Sở Qua bất đắc dĩ nói: "Ăn cơm a. Trời tối rôi, cô không đói nhưng ta đói."
"À... ăn gì?"
"Nếu đã đến biển rồi, đương nhiên là hải sản rồi."
Sở Qua không biết ở Nam Giang bên này ăn hải sản có khác biệt gì với nơi khác không, tóm lại là rất khác so với hải sản nhập hàng ngày, có rất ít cách ăn sasimi, chủ yếu đều là nấu chín, hầu hết các cách ăn thanh đạm ngay sau khi đánh bắt như luộc, hấp ... cá, tôm, cua đều được nhúng vào một số loại nước chấm đã pha sẵn. Ngon đến không biết nhân gian thế thái là gì.