Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 195 - Chương 195: Chua Chua Ngọt Ngọt Em Và Tôi (1)

Chương 195: Chua chua ngọt ngọt em và tôi (1) Chương 195: Chua chua ngọt ngọt em và tôi (1)Chương 195: Chua chua ngọt ngọt em và tôi (1)

Sở Qua có ý đồ gì hay không thì không biết, thế nhưng chàng trai này lại quên mất rằng tối nay mình cũng đã đặt phòng khách sạn rồi, ý đồ rõ rõ ràng ràng bộc lộ ra ngoài. Cô gái tức giận rời đi, cũng không biết phải tốn bao lâu mới có thể liếm lại được.

Sở Qua và Thu Vô Tế nhìn sắc mặt bi kịch của anh chàng kia, hai người lén cười thầm trông không khác gì hầu ca, rồi lại tiếp tục ăn hải sản.

Họ Sở có thể có ý đồ gì được chứ, có điều chỉ là ở cùng nhau mà thôi, chẳng phải là ngày nào cũng ở cùng nhau sao? Thu Vô Tế thản nhiên nghĩ,

Hắn dám làm thế nào? Đánh chết hẳn. Thu Vô Tế không chỉ bình tĩnh, mà còn thúc giục: "Ăn cũng no rồi, về khách sạn xem thế nào?"

Người phục vụ đi ngang qua, liếc mắt nhìn một cái, rồi lại tiếp tục công việc.

Sở Qua thấy kỳ quái nói: "Cảm thấy cô cũng không ăn bao nhiêu, sao không ăn thêm chút nữa?"

"Quá nhiều rồi." Thu Vô Tế ung dung lau miệng, lắc lư đứng lên nói: "Mỗi lần ăn uống vừa phải, thì lần sau mới có hứng thú ăn tiếp. Thật sự ăn nhiều rồi, lần sau sẽ không có hứng thú nữa..."

"Ôi... thật bất ngờ khi nghe lý luận của sư phụ." Sở Qua cười nói: "Đạo lý không nói, cô vợ này rất biết tiết kiệm tiền."

Thu Vô Tế trừng mắt với hắn một cái, ngươi lại biết ta là tiết kiệm tiền à? Huhuhu cua này đắt lắm, ăn vào miệng nhưng tim chảy máu.

Còn không bằng buổi tối tự mình xuống biển bắt mấy con mang về là được.

"Ngươi còn nhiều lời?" Thu Vô Tế bực bội nói: "Chết đi, tính tiền, xem ngươi có đau lòng hay không."

Sở Qua thật sự không đau lòng, ngược lại không phải hiện giờ giàu xụ rồi cũng coi thường chút tiền hải sản này, mà là sớm có chuẩn bị hào phóng rồi, hôm nay nàng ăn như vậy còn thấp hơn nhiều so với dự kiến.

Có vẻ như đêm nay có thể đặt khách sạn tốt hơn rồi.

Sở Qua móc điện thoại ra tra một chút, gân đây có một khách sạn nghỉ dưỡng có suối nước nóng, cấp độ cũng được... Không biết có phải là mỗi nơi đều có khách sạn nghỉ dưỡng suối nước nóng, thế nhưng ngược lại Sở Qua biết cả vùng Nam Giang này thật sự có suối nước nóng, cũng có thể nổi bong bóng. Lúc trước thật tiếc vì không tắm ở bãi biển, nhưng có thể ngâm nước nóng cũng rất không tệ...

Đáng tiếc không thể tắm cùng với Thu Vô Tế. Khụ, nghĩ cái gì vậy.

Không phải là ngày nghỉ lễ, khách sạn cũng rất dễ đặt phòng, trên APP vẫn còn không ít các loại phòng. Sở Qua cũng không vội đặt, muốn đến xem một chút rồi nói.

"Ui Sở Qua Sở Qua!" Thu Vô Tế bỗng nhiên kéo áo hắn hét to: "Ở đây sao lại có kẹo hồ lô?"

Sở Qua nhìn theo, bên đường quả thực có một người già đang dựng một cái cọc, bên trên là một bụi rơm rạ gì đó, những xiên kẹo hồ lô cắm ở trên, nhìn rất đáng yêu.

"Bên này là huyện thành, những loại đồ nhỏ cũng có không ít, thực ra Nam Giang cũng có, phải vào trong những con ngõ nhỏ trong lão thành khu, cá viên chiên và thịt chim cũng phải vào trong ngõ nhỏ ăn mới là chính hiệu."

Thu Vô Tế mới lười để ý đến cá viên gì đó, hào hứng kéo Sở Qua đi về chỗ kẹo hồ lô: "Không ngờ đến thế giới này cũng có kẹo hồ lô."

Sở Qua sửng sốt, nghĩ đến nàng từng viết trong tự truyện, cô gái nhỏ ngồi ở bên bờ ruộng, đung đưa đôi chân nhỏ lấm lem của mình, chờ người bán hàng rong đi qua để mua kẹo.

Hoá ra lúc đó nàng cũng có kẹo hồ lô. Kẹo hồ lô hiện giờ so với lúc trước, có thể chỉ có một điểm khác biệt đó là: Có thể quét mã thanh toán.

Thu Vô Tế lấy điện thoại ra quét mã mua một xiên, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, rồi lại quét một lần nữa lấy thêm một xiên.

Lúc Sở Qua đang cho rằng nàng muốn ăn hai xiên, Thu Vô Tế lại đưa một xiên sang trước mặt hắn nói: "Cho ngươi đó, mỗi người một xiên."

Sở Qua thật sự rất muốn xoa xoa đầu của nàng.

Tay cũng đưa lên rồi, cuối cùng lại không dám làm, vẫn là xấu hổ quay đi, nhận lấy kẹo hồ lô.

Thu Vô Tế dường như nhìn ra được ý của hắn, bĩu môi, hất tóc đuôi ngựa, đưa đầu lưỡi ra liếm viên kẹo hồ lô rồi rời đi.

Sở Qua liền lặng lẽ đi theo bên cạnh, mỗi người một xiên kẹo hồ lô, cũng không nói chuyện. Thu Vô Tế dường như đang nhớ lại cảm giác khi còn nhỏ, Sở Qua thì đang nhớ đến Thu Vô Tế.

Huyện thành buổi tối, đèn đuốc sáng trưng chiếu rọi thần tình động tác của hai người, không phân rõ được, lại giống như một khuôn đúc.

Cho đến khi hai người đến trước cửa khách sạn nghỉ dưỡng suối nước nóng cũng không nói chuyện, đến trước cửa rồi, cùng nhau dừng bước, đợi cửa tự động mở ra, lại cùng nhau cất bước đi vào.

Động tác rất đồng bộ, cô gái lễ tân cũng trực tiếp đi đến hỏi thăm hai người: "Hai vị muốn phòng giường lớn hay là phòng tiêu chuẩn?"
Bình Luận (0)
Comment