Chương 196: Chua chua ngọt ngọt em và tôi (2)
Chương 196: Chua chua ngọt ngọt em và tôi (2)Chương 196: Chua chua ngọt ngọt em và tôi (2)
Thu Vô Tế không hiểu cái gì là phòng giường lớn, cái gì là phòng tiêu chuẩn, liền khôi phục lại truyền thống khi mới đến nơi này không nói lời nào để cho Sở Qua tự mình giao thiệp, xem Sở Qua nói.
Sở Qua xoẳn xuýt.
Đương nhiên muốn phòng giường lớn rồi, thế nhưng kết quả đại khái là bị đạp xuống giường thì chỉ có thể ngủ đất, còn không bằng ngoan ngoãn chọn phòng tiêu chuẩn, tốt xấu gì cũng hoàn thành tiến độ là ở cùng một phòng rồi.
Nghĩ đến đây hắn cố nén xuống sự đau lòng, nghiêm túc đứng đắn nói: "Ta là loại người đó sao? Đương nhiên là phòng tiêu chuẩn rồi." Thu Vô Tế nghe vậy cũng gật đầu, phòng tiêu chuẩn nghe qua bình thường hơn phòng giường lớn một chút... không phải, đợi đã, ý này có nghĩa là một phòng ư2
"Đợi, đợi đã!" Thu Vô Tế nghiêng đầu sang nhìn, chứng minh nhân dân của Sở Qua cũng lấy ra để đăng ký xong rồi.
Thu Vô Tế tức giận nói: "Ta cũng có chứng minh nhân dân, ta cũng muốn mội..."
Còn chưa nói dứt lời đã nhìn thấy giá phòng, 688.
Thu Vô Tế ngậm miệng lại.
Còn đắt hơn cả cua lúc nãy mới ăn.
Cô lễ tân ngẩng đầu nhìn nàng nói: "Chứng minh nhân dân của cô vốn chính là phải đăng ký... năm nay người chủ động như vậy không nhiều lắm." Cùng ăn kẹo hồ lô đi vào cửa, nói cái gì mà ở riêng phòng chứ, nhất định không phải là ý đó.
Thu Vô Tế lặng lẽ đưa chứng minh nhân dân qua.
Lần đầu tiên sử dụng chứng minh nhân dân ở thế giới này, sao lại không phải tư vị như vậy chứ? Nghĩ đến chuyện lúc trước mình muốn làm mà không làm được, đều là vì cố ky không có thân phận, cho nên cái này thực ra là chuyên để làm việc xấu.
Sở Qua cũng ở bên cạnh không biết có nên hối hận hay không.
Vốn dĩ nói đến xem suối nước nóng một chút rồi mới quyết định có ở hay không, kết quả bị hỏi trực tiếp là bộ não đã truyền đến phòng giường lớn và phòng tiêu chuẩn rồi, cái gì vậy trời...
Bỏ đi, có thể ở cùng một phòng còn quan trọng hơn nhiều so với tắm suối nước nóng.
Kết quả cô gái lễ tân còn hỏi một câu: "Hai vị nếu muốn tắm nước nóng có thể sử dụng điện thoại cố đị, chúng tôi sẽ đưa thùng gỗ nước suối nóng đến..."
Được lắm, Sở Qua trước nay vẫn không tin thùng gỗ sẽ đựng nước suối nóng thật, có điều hình như có vẫn còn hơn không...
Sở Qua lặng lẽ nhận thẻ phòng, cùng với Thu Vô Tế, mỗi người đều trong lòng có quỷ... không, tâm tư khác nhau đi vào câu thang máy.
Sau đó đồng thời ăn nốt viên kẹo hồ lô cuối cùng, cùng đem xiên treo ném vào trong thùng rác trước cửa thang máy.
"Vì sao muốn làm động tác giống ta" Thu Vô Tế cuối cùng không nhịn được nghiến răng hỏi.
Sở Qua: "... ta còn muốn hỏi cô đó."
Những vị khách khác ở hai bên thang máy đều mang theo ý cười kỳ quái nhìn cặp đôi trẻ này, biểu tình của mỗi người đều giống như người mẹ hiền lành, hai người lại cũng bắt đâu cảm thấy xấu hổ, đồng thời quay đầu sang bên khác, ngậm miệng không nói chuyện.
Vào phòng, Sở Qua lặng lẽ đem thẻ phòng cắm điện, cả căn phòng lập tức sáng trưng.
Thu Vô Tế hùng hổ đóng cửa lại, túm cổ áo Sở Qua đẩy hắn vào tường: "Đều là tại ngươi, hại ta ăn kẹo hồ lô cũng không thưởng thức ra mùi vị."
Sở Qua mím môi, bỗng nhiên cười nói: "Ta ngược lại thưởng thức ra mùi vị rồi, muốn nghe không?”
Thu Vô Tế sửng sốt nói: "Cái gì?" "Ngọt ngọt, chua chua." Sở Qua noi: "Giống với tâm tình của ta."
Thu Vô Tế sửng sốt hồi lâu, thả cổ áo hắn ra/hừ" một tiếng rồi đi vào trong phòng.
Nhìn hai chiếc giường xếp bằng nhau, Thu Vô Tấy mặt đây chán ghét nói: "Đêm nay bản toạ phải đi xuống biển, ngươi tự mình nằm đây mà suy nghĩ đi."
Đây chính là nguyên nhân cuối cùng cô cũng đồng ý chung phòng ư?
Sở Qua bỗng nhiên bật cười nói: "Nếu như là như vậy, vậy thì gian phòn này cũng lãng phí rồi... bởi vì ta muốn đi cùng cô."
Thu Vô Tế khinh thùng nói: "Ngươi có thể làm được cái gì?"
"Cho dù chỉ là một hoạt náo viên, ta cũng không thể ở trong nhà đợi cô đi mạo hiểm được." Sở Qua đi lên trước, vô thức lại muốn đưa tay ra xoa đầu nàng, nhưng lập tức phản ứng lại, cố nhịn mà buông tay xuống.
Thu Vô Tế trừng mắt nhìn hắn: "Có phải ngươi muốn xoa đầu ta không, vừa nãy và bây giờ, đều là vậy."
Sở Qua cắn răng nói: "Đúng."
Nói là làm luôn, tay xoa loạn xạ: "Cho dù bị cô đánh, ta cũng phải nói, cô đáng yêu đến mức đã vượt ra khỏi hình tượng Thu Vô Tế trong tưởng tượng của †a rồi..."
Mẹ ơi cuối cùng cũng xoa đầu nàng được rồi, nhịn không được, quả thực là thoải mái giống như táo bón lâu ngày có thể xả được, bị đánh chết cũng cam lòng.
Tóc của Thu Vô Tế bị xoa rối tung, ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn đầy tức giận.
Muốn đánh hẳn, nhưng lại bị lời của hắn kéo ra tâm tư.
Thật sao?
Ta đáng yêu ư? Từ này là dùng trên người bản toạ ư?
Không phải, ta đã vượt ra khỏi hình tượng người trong sách trong tưởng tượng của hắn ư?