Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 198 - Chương 198: Trận Chiến Tay Đôi Đầu Tiên (2)

Chương 198: Trận chiến tay đôi đầu tiên (2) Chương 198: Trận chiến tay đôi đầu tiên (2)Chương 198: Trận chiến tay đôi đầu tiên (2)

Hai người vòng qua tảng đá, đi thẳng về phía biển, từ từ lặn xuống, biến mất trong nước biển.

Thể nghiệm của Sở Qua có chút hưng phấn và mới mẻ, bề ngoài thì là lặn nước, nhưng thực tế thì là tách nước ra, có không khí... loại cảm giác này thật sự là chỉ tôn tại ở trong tiên pháp trong tưởng tượng, nhưng bản thân thật sự thể nghiệm được.

Ngoài ra còn là trải nghiệm được dát chặt vào nữ chính từ trong sách chạy ra nữa,

Những thứ như Kim Chung Tráo gì đó, thật sự không cảm thấy huyền diệu như vậy.

Khuyết điểm cũng rất rõ ràng, một là pháp lực tiêu hao có chút nhanh, điểm này bản thân hắn tu hành mới là Luyện Khí Kỳ xem ra thật sự không chống đỡ được quá lâu, một cái khác càng muốn mạng hơn là, mình không gánh nổi lực đẩy của nước biển, âm thầm ập tới, suýt chút nữa thì bị đẩy đi xa hàng chục mét.

Thu Vô Tế nắm lấy cánh tay hẳn, khinh thường nói: "Phiên toái."

Sở Qua bất đắc dĩ nói: "Cô là sư phụ của ta a, lẽ nào không phải nên chỉ điểm và cổ vũ sao, ngữ khí dì cả này..."

"Hừ, ngươi còn quản cả sư phụ dùng ngữ khí gì ư? Chưa từng gặp sư phụ ngược đãi đồ đệ đúng không?"

Sở Qua ngậm miệng.

Hình như ta không phải là sư phụ của cô, hừ... xem ta về nhà dạy dỗ cô thế nào.

Thu Vô Tế cũng không nói nhiều, một tay túm lấy cánh tay của Sở Qua, mau chóng lặn xuống đáy biển.

Nàng có thể cảm nhận được linh khí ở đâu đậm đặc nhất. Cách nơi đó không còn xa nữa, cho nên mới khiến cho một số vỏ sò bị thuỷ triều cuốn vào bờ bị nhiễm khí tức.

Thậm chí nàng có thể phân biệt được, thứ đó không phải là vẫn luôn ở đây, đáng lẽ là vốn dĩ phải ở chỗ biển xa hơn, trải qua năm tháng dần dần bị đưa đến gần bờ. Lại qua một thời gian nữa, nói không chừng sẽ bị cuốn lên bờ, bị người nào đó có duyên nhặt được.

Đó là câu chuyện thường thấy ở thế giới tiên hiệp... Thu Vô Tế có thể tưởng tượng được, ở thời đại dị năng mới xuất hiện này, hoặc trong núi, hoặc dưới biển, thậm chí là ở đất của nhà mình, cũng nhất định có một chút vận may thời đại như vậy, đi đầu trong dị năng. Nàng cảm thấy hiện giờ cũng không tính là muộn, nếu mình đã đến rồi, cướip cũng phải giúp Sở Qua cướp được một phần cơ duyên, tính là cùng win đi, dù sao cũng có lợi cho tu hành của thân thể mình.

Thu Vô Tế cười híp mắt, cảm nhận được phương vị chính xác rồi, kéo theo Sở Qua mau chóng lao đến, sóng biển bị rẽ ra mười dặm, giống như một con cá kiếm lao trong biển.

"Chắc hẳn chính là bên dưới rồi."

Đến nơi, dưới đáy biển có một tảng đá ngầm khá lớn, Thu Vô Tế khẽ đẩy một cái, quả thực là có thể di động: "Chắc chắn là rạn đá ngầm bị sóng biển đẩy tới đã đè lên vật này, bằng không thì sớm đã hiện thế rồi."

Sở QUa nói: "Cho nên chúng ta đẩy nó ra là có thể tìm thấy?" Thu Vô Tế đánh giá rạn đá ngâm: "Cần phí chút sức lực."

Sở Qua hào hứng nói: "Để ta thử xem"

Hắn bước lên đẩy một cái, phát hiện không thể dùng lực được.

Bản thân ở dưới đáy biển, không có chỗ dựa, bùn dưới đáy biển mềm căn bản không thể chống đỡ được, hư không đẩy làm sao đẩy được rạn đá ngầm lớn như vậy chứ.

Thu Vô Tế bật cười nói: "Cho dù là có chỗ mượn lực, sức lực của ngươi cũng không đủ... ngươi là Tam Oa không phải là Đại Oa."

Sở Qua: "..."

"Để ta, nói rồi ngươi làm hoạt náo viên là được rồi." Thu Vô Tế buông tay Sở Qua ra, đặt bàn tay mảnh khảnh lên tảng đá, nhằm mắt lại. Dúng như nàng nói, cân phải phí chút sức lực.

Thực lực của thân thể này chủ yếu là ở thần hồn đặc dị và kinh nghiệm nhân biết, chỉ riêng thực lực mạnh là không đủ, đẩy rạng đá ngầm lớn như vậy cần lợi dụng các loại lý giải thuật pháp ngũ hành để hoàn thành, ví dụ như mượn lực của nước để đẩy nó.

Thu Vô Tế ngưng tụ tâm thần, nước biển xung quanh dân dân dâng trào, tự mình hình thành một lực đẩy dài, từ từ đẩy đá ngầm đi xa.

Trán của Thu Vô Tế cũng xuất hiện mồ hôi.

Rạng đá ngầm bị đẩy ra một chút, linh khí phía dưới càng mạnh, mơ hồ đã xuất hiện hoa quang lưu chuyển, giống như một viên trân châu.

Thu Vô Tế có chút mất sức nói: "Ngươi đi nhặt..."

Còn chưa dứt lờn, trong lòng có dấu hiệu cảnh báo: "Có người."

Vào lúc này, một mũi tên nước hung tợn đánh trúng lưng nàng, đồng thời sóng biển cuốn đi, cuốn đi quang mang dưới đá ngầm.

Dị năng ngự thuỷ?

Phản ứng đầu tiên của Thu Vô Tế là muốn chuyển rời lực lượng đẩy tảng đá của mình, để phòng ngự phía sau.

Nhưng cùng lúc này, đã phát hiện mình tiến vào một lông ngực ấm áp. Cả người Sở Qua ôm trọn lấy nàng trong ngực, dùng lưng mình chắn mũi tên nước cho nàng.

Thu Vô Tế kinh nghiệm bậc nào, căn bản không cảnh nghĩ đến cái khác, thuật pháp trong tay đã chuyển hướng/bịch" một tiếng, bóng người nấp sau tảng đá phía xa bị lực của nước biển đánh trúng, lọ ra một thân đồ lặn.

Một khắc sau, lưới điện toàn thân sáng lên, người đó kêu thảm một tiếng, mau chóng trốn đi.

Một viên bảo châu có quang hoa lưu chuyển lơ lửng trong nước biển, Thu Vô Tế đưa tay ra thu lấy, đã đến trong tay nàng.

Một màn phản sát đoạt bảo tuyệt đẹp.

Thu Vô Tế lại không có tâm trí đánh giá bảo vật trong tay, chỉ cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Đủ rồi... ngươi còn muốn ôm †a bao lâu nữa..."
Bình Luận (0)
Comment