Chương 204: Phỏng vấn và trả thù (2)
Chương 204: Phỏng vấn và trả thù (2)Chương 204: Phỏng vấn và trả thù (2)
Thực ra Nhà Đen báo thù đã thực hiện liên tục hai ngày rồi.
Hai ngày qua quán rượu của nhà họ Vương gặp phải chuyện khách hàng điên cuồng khiếu nại, thi nhau măng chửi đồ quán rượu này làm không ăn nổi.
Lúc ban đầu nhà họ Vương còn hỏi đầu bếp, đầu bếp uỷ khuất đến muốn mạng luôn, bảo người nhà họ Vương tự mình nếm thử những đồ ăn bị khách hàng mắng, nếu thử thấy không vấn đề gì.
Cho nên nhà họ Vương lập tức xác nhận đây là thủ đoạn ác ý của người cạnh tranh, cực kỳ cứng rắn cho bảo vệ xua đuổi những người khiếu nại.
Kết quả không đến hai ngày quán rượu liền không có một bóng người, nhà họ Vương nghĩ nát cả óc cũng không biết là vì sao.
Chúng tôi ăn đồ của nhà mình rõ ràng không có vấn đề gì mà.
"Cảm giác có phải là không tốt lắm không." Kim đầu bếp có chút lưỡng lự hỏi Chung Dật: "Đầu bếp người ta vô tội mà, cho dù lúc này không bị liên luy, nhưng danh tiếng sau này cũng không hay lắm, đừng để họ phải gánh chịu."
Chung Dật cười nói: "Đầu bếp bọn họ đã nhảy việc khác lương cao hơn rồi."
"Ách? Nhảy đi đâu?"
"Hộp đêm Thần Tích. Trương tổng bắt đầu kinh doanh thêm đồ ăn, còn làm tương đối cao cấp, đang cần đầu bếp quán rượu."
"Dizz, tên khốn này cũng có chút âm mưu đấy." Chung Dật nhìn trời không nói, chủ ý này là hắn đề nghị Trương Kỳ Nhân... người mắng ai vậy...
Có điều nhiều nhất mình chỉ có chút âm mưu thôi, Trương Kỳ Nhân mới là có chút ác.
Hắn căn bản không phải là chỉ muốn đả kích đối thủ, hắn là muốn khiến nhà họ Vương chết."
"Lợi dụng bệnh của hắn, muốn mạng hẳn." Trương Kỳ Nhân là nói như vậy: "Các hạng mục thương nghiệp của nhà họ Vương cực kỳ trùng khớp với nhà tôi, vốn dĩ chính là đối thủ lâu năm rồi, lần này lại triệt để lật mặt... quan trọng nhất là, chuyện đánh bạc và ma tuý đó của bọn họ tuyệt đối là chí mạng, không cần thủ đoạn của chúng tôi, công an cũng muốn bọn họ chết. Hiện giờ bọn họ dùng thủ đoạn đè xuống, có thể áp xuống bao lâu? Không cho bọn họ ngóc đầu dậy, lẽ nào đợi đến khi bọn họ thở được sao?"
Chung Dật im lặng.
Cho nên Dung Phục quả thực là do cậu mời đến đúng không, nhà họ Vương hiện giờ bị Lâm Vũ Dương điều tra đến đầu rồi, đâu có tâm tư mời người bên ngoài đến báo thù chứ.
Bị Dung Phục đâm không chỉ có Nhà Đen, còn có công ty bất động sản của anh trai nhà ngươi nữa đó.
Thật sự là ác nhân
Chung Dật vẫn không nhịn được mà hỏi một câu: "Ngoại trừ cạnh tranh ra, cậu và nhà họ Vương có thâm thù đại hận gì sao?"
Trương Kỳ Nhân nhìn hắn một cái, biết hắn đang nghĩ gì, cười nói: "Bọn họ đều làm việc ác phạm tội phạm pháp, là công dân nhiệt tình, lật đổ bọn họ thì có gì không nên? Lễ nào Chung tiên sinh còn đồng tình với bọn họ ư?"
Chung Dật lắc đầu, tôi không đồng Tình với bọn họ, tôi chỉ là đang xem cậu.
Lại nghe Trương Kỳ Nhân nói: "Cạnh tranh là một chyện... nếu nói thâm thù đại hận, thực ra cũng có đấy."
Thanh âm của hắn lạnh đi: "Nếu không phải là nhà họ Vương giật dây, anh trai phế vật đó của tôi dám dùng đến thủ đoạn cấm ky là ám sát tôi sao? Nếu không phải tôi có một người bạn tốt giúp tôi che chắn, lần đó đoán chừng tôi cũng tiêu rồi."
Chung Dật nghĩ đến chuyện ám sát mà Trương Kỳ Nhân gặp phải, bởi vì bị Sở Qua chặn lại nên giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, phần lớn người không để trong lòng, cẩn thận suy nghĩ, chuyện này thực ra cũng vô cùng nghiêm trọng. Đó là giết người... còn là anh em tương tàn.
Chí ít ở trong lòng của bản thân Trương Kỳ Nhân là vô cùng nghiêm trọng.
Trương Kỳ Nhân cười lạnh nói: "Nhà họ Vương nói với anh ta, bất kể thế nào anh ta cũng là con trưởng duy nhất, cho dù giết tôi sẽ khiến cha tôi không vui, anh ta vẫn cần phải kế thừa sản nghiệp, ngược lại nếu giữ lại tôi thì không dễ nói... phế vật đó cũng thật sự dám nghe, không biết đây là nhà họ Vương cố ý khiêu khích nội chiến trong nhà chúng tôi."
Chung Dật thở dài nói: "Cho nên cậu thiết kế để nhà họ Vương và anh trai cậu cắn nhau."
"Đáng đời, không phải sao?" Trương Kỳ Nhân thản nhiên nói: "Nhà họ Vương làm chuyện phạm pháp phạm tội như vậy, bên trên cũng nhìn chằm chằm rất lâu rồi, chỉ là không tìm được chứng cứ thôi. Là đối thủ, chúng tôi ngược lại biết một vài chứng cứ của bọn họ nằm ở đâu. Những kẻ cờ bạc ma tuý kia muốn nói là khách hàng, hoặc là tìm người gánh tội thay... ha ha, nếu như sổ sách của bọn họ xuất hiện trên bàn của Lâm Vũ Dương, cậu nói sẽ thế nào?
Chung Dật và Trương Kỳ Nhân hợp tác vốn là cái này.
Thế nhưng hẳn thực ra còn có nhiều phương diện khác để suy nghĩ, ví dụ như đồng thời cũng muốn biết chứng cứ phạm pháp của bản thân Trương Kỳ Nhân ở đâu. Hắc quyền dừng lại rồi, bạn còn việc gì khác để làm.
Đáng tiếc là, trước kia khi tiếp xúc với Trương Kỳ Nhân, thằng nhãi này còn lộ ra mình rất đen tối, muốn lật đổ nhà họ Vương cũng là để mình độc chiếm kinh doanh, tiếp xúc với Nhà Đen càng là có mục đích rất rõ ràng "Thu thế lực”, giọng điệu cũng đã lộ ra mấy lần rồi.
Lần này giọng điệu lại thay đổi, miệng thì nói là công dân nhiệt tình giúp đỡ cảnh sát, chứng cứ tài liệu cũng là muốn để trên bàn Lâm Vũ Dương... còn về thu thế lực gì đó, cũng là không nhắc tới.
Trưởng thành rồi... nhanh như vậy?
Trương Kỳ Nhân ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, vẫn chưa tối hẳn: "Đợi một khoảng thời gian nữa đi, buổi tối hành động."
Nói xong liền tự mình móc điện thoại ra xem.
Chung Dật giả vờ không để ý liếc nhìn một cái, thần sắc trở nên cổ quái.
Đó lại là trang bìa phỏng vấn trợ lý tác giả... cái này bạn phải có trợ lý tác giả mới có thể mở ra, ngài đến hiện tại, thứ này cũng không gỡ cài đặt ư? Không những không gỡ, ngay cả cửa sổ cũng không đóng, bằng không ngươi sao lại biết có phỏng vấn...
Thật sự là một lòng viết sách, thật sự không giả.
Nội dung trên trang bìa cũng khiến Chung Dật thần sắc phức tạp, đó là phỏng vấn Sở Qua, khuôn mặt cười quen thuộc đó của Sở Qua ở trên trang bìa.
"Tôi không tính là kiên trì như vậy, từng có người bạn của tôi liên tiếp hai truyện chỉ có số lượng đặt hàng 2 chữ số, đến quyển thứ ba mới có hi vọng tăng lên, cậu ấy vừa gõ chữ vừa đi giao đồ ăn, ngay cả một ngày cũng không dám nghỉ. Người kiên trì với ước mơ của mình rất nhiều..." Trương Kỳ Nhân nhìn nhìn, thân sắc âm trầm bất tri bất giác tan thành mây khói, lộ ra nụi cười rất vui vẻ.
Ánh sáng lạnh lùng dưới ống kính, với nụ cười nở rộ, biến thành vẻ đẹp trai của một thư sinh.