Chương 206: Hi vọng trong mơ (2)
Chương 206: Hi vọng trong mơ (2)Chương 206: Hi vọng trong mơ (2)
Đó là vẻ đẹp mà văn tự không có cách nào tả hết được.
Nhìn thấy loại cau này đó cũng sẽ đau lòng.
Thu Thu kẹt văn rồi.
Viết tự truyện và biên câu chuyện, chí ít có chút tương đồng: Lúc đầu thì rất có cảm giác, hùng hổ viết một tràng, viết nhiều rồi thì sẽ có chỉ tiết nào mắc ở đó, nghĩ nửa ngày cũng không biết bắt đầu viết từ đâu.
Có thể là tình tiết nào đó không biết nên biểu đạt thế nào, cũng có thể là không biết làm sao nối tiếp giữa hai tình tiết chuyển đổi.
Càng là hiể một chút, thì càng dễ bị kẹt, lúc trước Thu Vô Tế tràn đầy tự tin cảm thấy sách mình viết chắc chắn là cả thế giới sẽ xem, mới không suy nghĩ đến khi chuyển đổi phải chuyển đổi như thế nào để trơn chu linh hoạt, hiện giờ mới suy nghĩ đến, suy nghĩ thì liền kẹt luôn.
Nàng cắn đầu bút, rất muốn đánh người.
Biên câu chuyện biên không nổi cũng bỏ đi, viết câu chuyện hoàn toàn là tự truyện của mình mà cũng viết không nổi! Thật tức chết.
Sở Qua chết tiệt kia không đến dạy một chút, không phải ngươi là thiên đạo sao, có bản lĩnh nhìn trộm người ta tắm mà. Qua đây dạy một chút làm sao qua đoạn này.
Sở Qua ngủ mơ giống như cảm giác được liền lật người.
Thu Vô Tế bị xoa đầu trong mơ bỗng nhiên biến thành ngự tỷ trí thức, ngôi trước cửa sổ cầm bút ngắm trăng.
Sở Qua cảm thấy mình hình như chính là ánh trăng đó.
Vì vậy trong mộng ngoài mộng, trong sách ngoài sách, trên trời nhân gian, đều nhìn xa xôi.
Lại nằm mơ như vậy, là quá nhớ Thu Thu sao? Ừm, Thu Thu xinh đẹp như vậy mà...
Thần sắc của Thu Thu cũng dần dân có chút kinh ngạc, ánh trăng sáng này sao lại cảm thấy có chút quái dị... cảm giác ôn nhu giống như khi bị Sở Qua nhìn.
Nhưng lại không có cảm nhận được thần niệm của Sở Qua giáng xuống, thật sự chính là loại cảm giác xa xôi, giống như vượt qua vô số thời không, nhìn xa Xôi. Sao lại sẽ có loại cảm giác này, lẽ nào là bởi vì nhớ hắn sao?
Phi, ta thèm vào nhớ hắn, chỉ là muốn hắn dạy ta viết sách mà thôi.
Sở Qua trong mộng nghe thấy Thu Vô Tế đang mắng: "Nhìn cái gì mà nhìn, bảo ngươi dạy ta viết sách thì không dạy"
Sở Qua: "2"
Giấc mộng này thật chân thực, ngay cả thần tình hùng hổ đó của nàng cũng rất chân thực. Tỉnh giấc rồi sao? Vậy có thể mơ thấy nàng không mặc y phục hay không?
Ngừng một chút, không cởi.
Cái này cũng không được, loại nằm mơ tỉnh táo này có tác dụng gì chứ?
Dizz, nằm mơ mà nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ? Sở Qua to gan, trực tiếp nói: "Không nịnh sư phụ, còn muốn được chân truyền."
Thu Vô Tế dường như thật sự nghe thấy thanh âm này, người cũng ngốc luôn rồi.
Ngươi cũng biết thành trăng sáng rồi mà còn háo sắc như vậy.
Nàng áp chế tâm tình muốn ra ngoài đánh người, nở nụ cười: "Sư phụ không có ở đây, ta sao có thể nịnh nọt ngươi..."
Thầm nghĩ trong lòng rằng nếu ngươi dám yêu cầu ta khiêu vũ hay gì đó mà kinh bạc ta, ra ngoài ta sẽ đánh ngươi đến chết.
Kết quả Sở Qua ngay cả nằm mơ cũng không dám nghĩ đến chuyện khinh bạc, ngoan ngoãn nói: "Đợi cô ra ngoài rồi tính, rót trà bóp vai gì đó..."
Thu Vô Tế đang mắc kẹt trong việc suy nghĩ tình tiết, dở khóc dở cười nói: "Có phải ta cũng đang ảo tưởng không, cảm giác này thật kỳ quái."
Thật giống dáng vẻ hắn đang ngồi bên cạnh, rón rén nắm lấy tay, muốn ôm cũng không dám.
Lẽ nào thật sự là bởi vì nhớ hắn sao?
Nếu là ảo giác, thì không sao cả, Thu Vô Tế lười biếng nói: "Được, lần sau ta học sẽ nịnh nọt ngươi, ngươi học cũng phải nịnh nọt ta."
Sở Qua vui mừng như điên nói: "Một lời đã định."
Bất kể nàng bóp vai ta hay là ta bóp vai nàng, thế nào cũng là có lãi.
Thu Vô Tế dường như cũng phản ứng lại điểm này, tức giận mắng: "Điểm đó bỏ đi." Cuối cùng là hắn liền bỏ đi sao, hay là hắn trong ảo tưởng của ta cũng chỉ có chút bỏ đi đó? Hay là ta cảm thấy hắn như vậy là đáng yêu nhất, cho nên ảo tưởng ra cũng như vậy? Thu Vô Tế lại có chút hoài nghỉ.
Vào lúc này, trong lòng Thu Vô Tế rung động, có thể cảm nhận được cảnh báo của pháp bảo hoặc trận pháp mình để lại có người xông vào. Nàng vội vàng điều tra một chút, rất nhanh đã xác định được địa điểm - thế giới hiện thực, phòng khách của Sở Qua, bức chữ đó.
Cùng lúc này, cảm nhận mặt trăng kỳ lạ kia cũng biến mất, mặt trăng lại khôi phục lại sự lạnh lẽo bình thường.
Vừa rồi không phải ảo tưởng.
Nếu thật sự là Sở Qua, vậy hiện giờ có nghĩa là Sở Qua bị tập kích ư?
Thu Vô Tế lập tức nghĩ đến người dị năng hệ Thuỷ kia, trong lòng nôn nóng, muốn phân hồn ra, lại nhất thời không ra ngoài được.
Liên tục sử dụng uống thuốc khôi phục thần hồn, hiệu quả đã không được như trước nữa, uống thêm cũng vô dụng. Theo thuạt ngữ chơi game của hắn, thì CD này phải đợi rồi.
Thu Vô Tế xoay vòng vòng trước cửa sổ, rất hối hận lúc trước không thể nhổ cỏ tận gốc, không ngờ rằng nhanh như vậy đối phương đã mò tới rồi.
Làm sao đây, làm sao đây?