Chương 284: Manh Manh (2)
Chương 284: Manh Manh (2)Chương 284: Manh Manh (2)
Có thể tình trường phong phú, chỉ để lấy kinh nghiệm.
Mặc dù hầu hết thời gian là không đáng tin cậy, nhưng kết bạn thì cần gì phải quan tâm có đáng tin cậy hay không.
Đây là người bạn đầu tiên của Thu Vô Tế trên thế giới này, và tạm thời là người duy nhất. Đôi khi sau khi mua đồ, không vội về nhà, sẽ đến uống trà và nghe đàn ở cửa hàng của Chu Manh Manh, rất thoải mái.
Sau khi Sở Qua hỏi Chung Dật xác nhận rằng người này không có vấn đề gì, Thu Vô Tế càng cảm thấy thoải mái hơn.
Chu Manh Manh chạy tới, nắm lấy tay Thu Vô Tế: "Cậu xách cái làn làm mẹ hiền vợ đảm, thật khiến người ta muốn căn một cái."
Thu Vô Tế mỉm cười: "Cậu chắc không phải là bách hợp chứ."
"Đúng đúng đúng, tiểu cô nương có muốn đi chơi với ta không, ta cho cô ăn uống thỏa thích."
"Quên đi... Đúng rồi, quán trà cổ điển mà cậu mở rõ ràng không có chút phong vị cổ điển nào, không bằng cô bé chơi đàn tam thập lục trong quán trà của cậu."
"Thu Thu, trước tiên cậu phải hiểu rõ... Gia đình mình bắt đầu từ khai thác mỏ, sau đó làm ấm trà, sau đó bán trà..."
"Ưmmm..."
"Cho nên rất thích hợp cho cậu tới quán trà, ngồi ở đó, cậu có cảm thấy giống như một mỹ nhân cổ trang bước ra từ trong tranh không, không mặc trang phục cổ trang." Thu Vô Tế tự hỏi/'Rõ ràng như vậy sao?"
"Ừ, nhất là cậui hay thêm vào mấy chữ và mấy câu ngắn ngủn, mùi vị quá nồng."
Thu Vô Tế mỉm cười không nói gì.
Nếu trước kia có ai đó nói điều đó, có thể sẽ cảm thấy hơi bối rối, nhưng bây giờ thì khác rồi. Bây giờ nàng cảm thấy cũng không có gì to tát, nói hiện đại là đủ rồi, nhưng hương vị cổ xưa từ trong xương tuỷ thì không thể che giấu được, người khác sẽ chỉ cho rằng nàng là con nhà khoa bảng, có học thức, có lễ giáo, hoặc cùng lắm là cho rằng bạn giả vờ, chẳng ai cho rằng nàng thật sự đến từ cổ đại hay là từ trong sách đi ra...
Nàng dừng lại trước một quầy rau, ngập ngừng nhìn bó rau bina, cảm thấy rau bina hôm nay rất ngon. Nhưng nàng cũng nghe nói rằng rau bina không thể ăn cùng với bất cứ thứ gì khác, và có người bị dị ứng với rau bina... ăn cùng với Sở Qua thì không vấn đề gì, nhưng bây giờ...
"Này, ông chủ, dưa chuột này bán như thế nào?" Chu Manh Manh hỏi chủ quầy hàng.
Thu Vô Tế nhìn nghiêng.
Mua nó thật ư? Dưa leo, không biết mẹ chồng có thích không...
Chủ sạp nhìn hai cô gái xinh đẹp trước mặt, không khỏi phân tâm nói: "Cô gái, dưa chuột bây giờ không phổ biến đâu."
Chu Manh Manh sững sờ: "Ồ? Vậy thì có gì hot?"
Chủ sạp cầm một củ sen lên nói: "Bây giờ chúng ta dùng củ sen, thoáng khí và thấm nước." Thu Vô Tế còn không hiểu, Chu Manh Manh lập tức hiểu ra, tức giận nói: "Ta mua dưa chuột để làm mặt nạI"
Chủ sạp cũng cảm thấy nói thẳng ra không tốt nên lúng túng nói: "Loại đó là tám tệ một cân."
Chu Manh Manh nghĩ đến khi mình đi spa, tại sao mình phải trả 80 tệ cho vài lát dưa chuột, bèn sảng khoái nói: "Rẻ quá, lấy hết!"
Thu Vô Tế không nhịn được kéo cô: "Manh Manh, mua hai ba quả thôi."
"Ồ.." Chu Manh Manh chọn hai quả †o nhất đặt lên cân điện tử, đột nhiên có chút ngượng ngùng: "Vậy ta cũng ăn củ sen”
Thu Vô Tế: "2"
Chủ quán: "? ? 2"
Thu Vô Tế tìm thấy một lợi ích bất ngờ khi đưa Chu Manh Manh đi cùng, đó là cô ấy thực sự không phải lo lắng về việc mua gì.
Bởi vì Chu Manh Manh mua mọi thứ cô ấy nhìn thấy.
Lúc thì ăn thận bổ thận, lúc thì đuôi lợn lợi tiểu, rất nhiều lý lẽ, sau đó giỏ thức ăn của Thu Vô Tận đã đầy ắp đồ.
Mẹ chồng có hỏi thì bảo cái này ăn luôn, còn cái kia thì để dành.
Điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Lần này đến lượt Chu Manh Manh nghiêng đầu nhìn . Nhạc chuông của Thu Vô Tế lại là bài "Chúng ta cùng khua chèo"!
Bây giờ vẫn còn có người để bài này làm nhạc chuông sao?
Thu Vô Tế nhấc điện thoại, bên kia là giọng nói của Sở Qua: "Thu Thu, đừng lo lắng về việc mua đồ ăn, mẹ anh đã đi rồi"
"Ngươi thật sự biết ta đã phải suy nghĩ rất nhiều về việc mua thức ăn."
"Đương nhiên." Sở Qua có chút đắc ý: "Anh làm sao có thể không hiểu em chứ?"
Thu Vô Tế cũng có chút vui mừng, nhưng vẫn nghiêm mặt nói: "Sao ngươi không báo trước nửa tiếng, ta đã mua Xong rồi!"
"Em... nửa tiếng trước anh còn chưa học xong."
Thu Vô Tế nhìn thời gian, hơi ngạc nhiên: "Ý ngươi là bây giờ ngươi đã học xong?"
"Đúng vậy, chỉ là không gian năng lực, thật sự quá đơn giản." Sở Qua nói như lẽ đương nhiên. Thu Vô Tế ngây người.
Đó là không gian! Một trong những định luật khó hiểu nhất mọi thời đại! Ngươi tưởng rằng mình đang mua đồ trong cửa hàng tạp hoá sao?