Chương 285: Người đàn ông này cậu không nắm bắt được (1)
Chương 285: Người đàn ông này cậu không nắm bắt được (1)Chương 285: Người đàn ông này cậu không nắm bắt được (1)
Thu Vô Tế về nhà nấu cơm, hôm nay thuận tiện mời cả Manh Manh tới.
Lần trước Sở Qua cũng nói rồi, làm quen với bạn bè của nàng, Thu Vô Tế cảm thấy rất hợp lý...
Tiếp xúc với thế giới của đối phương, cũng là một khâu. Còn về Sở Qua liệu có bị thiếu phụ quyến rũ hay không, Thu Vô Tế ngoài miệng thì cảnh giác ghen tuông ngút trời, thực ra trong lòng vô cùng tin tưởng Sở Qua.
Cố Nhược Ngôn, Nguyệt Ảnh đều ưu tú như vậy, không thấy Sở Qua có biểu thị gì, Manh Manh dáng vẻ không tệ nhưng cũng rõ ràng là không bằng họ.
Đương nhiên Manh Manh có thể còn thoải mái hơn các cô ấy... ừm... Bỏ đi, không đến mức đó.
Nói thực mua dưa leo đắp mặt bị hai người mỗi người một trái cầm ăn, một đường ăn rôm rốp về đến tiểu khu.
"Cậu ở đây à?" Chu Manh Manh gặm chưa chuột, nhìn khắp nơi nói: "Khu nhà này cũng rất yên tĩnh, cảm thấy rất thích hợp với cậu."
Thu Vô Tế liền cười nói: "Bạn trai mình viết sách, điều kiện thuê phòng đầu tiên của anh ấy chính là yên tĩnh."
"Bây giờ thật sự treo từ 'bạn trai' lên miệng rồi hả?"
"Đúng vậy."
"Làm đến bước nào rồi? Lên giường chưa?"
Thu Vô Tế có chút xấu hổ, nằm ở cùng một chiếc giường có tính hay không? Chu Manh Manh nhìn biểu cảm của nàng cũng đoán được ba phần rồi, chậc chậc nói: "Cậu nói cậu đã hai mươi lăm tuổi rồi, ngay cả cái đó cũng chưa từng làm, pi."
Đâu chỉ hai mươi lăm, một vạn cũng chưa từng làm.
Thu Vô Tế gân cổ lên nói: "Chưa từng làm thì sao, dù sao cũng là chuyện mất mặt? Bản... mình thấy các cậu trái lại còn mất mặt hơn."
"Giờ là thời đại nào rồi, cậu là gg à, còn nói lời mà thế kỷ này chẳng ai nói cả" Chu Manh Manh híp mắt cười ôm lấy nàng, cắn vành tai nàng nói: "Cái đó rất thoải mái, cậu không hiếu kỳ chút nào àm”
"Có gì mà hiếu kỳ chứ" Thu Vô Tế muốn đẩy cô ấy ra.
Vừa nói vừa đi vào hành lang, Thu Vô Tế bỗng nhiên khẽ động trong lòng, tay trái đột nhiên đưa ra, ấn vào hư không.
Hư không gấp khúc một hồi, xuất hiện khuôn mặt bị ấn đến biến dạng của Sở Qua, nhìn như vốn dĩ muốn hôn, lại bị bắt sống.
"Muốn đánh lén ta, ngươi bây giờ học hư rồi." Thu Vô Tế cười lạnh.
Sở Qua thật thật oan uổng, vốn dĩ muốn ẩn thân đến cho nàng 'bất ngờ, kết quả bất ngờ nhìn thấy bên cạnh Thu Vô Tế có người, lại không dám hiển lộ dị năng, chỉ đành trốn ở hành lang không dám ra ngoài.
Kết quả Thu Vô Tế vừa vào liền phát hiện ra có lạ, ấn tới một cái.
"Oa a a!" Chu Manh Manh mới tỉnh ngộ xảy ra chuyện gì, đây là có trộm à? Cô rút ngó sen ra, lao đầu vào đánh: "Bắt trộm”
Sở Qua máu chóng tán đi, Thu Vô Tế thu hồi bàn tay đang ấn mặt hắn, lật tay túm lấy củ sen, cười bồi nói: "Manh Manh, hiểu lầm thôi..."
"Ừm, có chút quẻn mặt, giống bức ảnh đó, bạn trai cậu à.” Chu Manh Manh cũng thu tay lại, kinh nghỉ bất định quan sát Sở Qua: "Dị năng?"
Thu Vô Tế mỉm cười: "Cậu cũng có mà, giả vờ gì."
Chu Manh Manh: "Đù."
Ba người lên thang máy, Sở Qua rất tự nhiên đón lấy giỏ đồ ăn của Thu Vô Tế, lại do dự một chút, đưa tay ra với Chu Manh Manh: "Gái túi đó của cô nhìn có chút nặng, cũng đưa tôi đi."
Thu Vô Tế chen vào giữa hai người, mặt không biểu tình nói: "Đó là bạn trai của cô ấy, không cần ngươi lo lắng." Chu Manh Manh: '...
Sở Qua: ?"
"Lần đầu gặp bạn trai cậu, cậu như vậy hắc mình à?" Thấy Sở Qua đi mở cửa, Chu Manh Manh ở phía sau liếc Thu Vô Tế, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta nhìn lầm cậu rồi Thu Thu!"
Thu Vô Tế không lên tiếng.
Chu Manh Manh lại đè thấp giọng nói: "Có điều anh ấy thật ôn nhu a, còn biết nghĩ đến giúp mình xách đồ, tiểu mao đầu bên ngoài đâu có săn sóc người khác như vậy..."
Quả nhiên hắc cậu cũng không hắc sai mà, phòng lửa phòng trộm phòng bạn thân.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, hôm qua mình biểu hiện trước mặt mẹ hắn, hôm nay đến lượt hắn biểu hiện trước mặt bạn mình, xem xem ai phân thăng bại?
Hừ.
Thu Vô Tế cắn một miếng dưa chuột.
Sở Qua lén liếc nhìn nàng ăn dưa chuột, lặng lẽ nuốt nước bọt.
Thu Vô Tế phát hiện rồi, thấy kỳ lạ nói: "Ngươi cũng muốn ăn hả? Vẫn còn một quả."
"Không , không, không ăn." Sở Qua quay đầu.
Chu Manh Manh bật cười, ghé vào tai Thu Vô Tế nói: "Bạn trai của cậu cũng là chim non."
Thu Vô Tế rất kinh ngạc: "Sao cậu lại nhìn ra được."
"Hi hi, thật đáng yêu."
"Đáng yêu cái đậu cậu ý." Ba người tiến vào nhà, biểu hiện của Sở Qua phải nói là cấp bậc ảnh đế: "ừm, Thu Thu bạn của em đến rồi, mau ngồi chơi với bạn đi, hôm nay anh nấu cơm."
Ngươi biết nấu cơm sao, biết rang cơm trứng sao?"
Thu Vô Tế nghiến răng, làm ra bộ mặt cười giả: "Ta và Manh Manh cùng nấu cơm chơi, ngươi ra bên kia đi, gõ chữ xong chưa?"
Sở Qua thật sự vẫn chưa gõ chữ xong, nghe nói vậy hốt hoảng nói: "Chiêu đãi bạn bè quan trọng hơn..."
"Được rồi, không có chuyện của ngươi, Manh Manh đi theo mình." Thu Vô Tế kéo Chu Manh Manh vào phòng bếp.
Sở Ảnh Đế ho khan hai tiếng , trực tiếp về phòng gõ chữ... Manh Manh này hình như có chút dễ thương, ai da dù sao cũng khổng quản được có dễ thương hay không, con gái đâu có quan trọng bằng gõ chữ, hai ngày qua bận nhiều việc quá, lãng phí thời gian nữa nắm đấm của Phan Đạt lại cách dây mạng đánh tới. Chỉ đáng tiếc muốn thảo luận với Thu Thu về không gian dị năng... bỏ đi, buổi tối đi, nói không chừng nằm trên giường nói chuyện, hi hi.