Chương 286: Người đàn ông này cậu không nắm bắt được (2)
Chương 286: Người đàn ông này cậu không nắm bắt được (2)Chương 286: Người đàn ông này cậu không nắm bắt được (2)
Kết quả biểu hiện của Sở Qua đồng thời được sự công nhận của Thu Thu và Manh Manh.
Thu Vô Tế nhìn ra được hắn đang diễn, quả nhiên không có ý tứ gì với Manh Manh, khá lắm, khá lắm.
Manh Manh cảm thấy người đàn ông này lại còn biết giành làm cơm...
Cô chắp tay với Thu Vô Tế đang rửa cật heo, ghé sát tai nói: "Thu Thu, bạn trai này cậu không nắm bắt được, hay là để chị đây đi."
"Cút, mình sao lại không nắm bắt được."
"Cậu đương nhiên là không nắm bắt được rồi, cậu xem, anh ấy là đại nam nhân khí huyết phương cương, có nhu cầu đúng không?"
"Vậy thì sao, rất bình thường."
"Một chút cũng không bình thường. Trước kia cậu chưa ở cùng, anh ấy có thể tự mình giải quyết, cậu đến ở cùng rồi, anh ấy dù sao cũng không tiện lắm. Kết quả cậu lại mê hoặc không được, lại không cho đập, anh ấy phải làm thế nào?"
Bàn tay đang rửa cật heo của Thu Vô Tế dừng lại ở đó, ngây ngốc.
Bỗng nhiên nghe có chút đạo lý.
Chu Manh Manh lại nói: "Sau đó thì sao, cậu còn cho anh ta ăn cật heo, ăn đuôi heo, rau hẹ, oa, quả thực là muốn mạng anh ta mà... ngay cả nhìn cách ăn dưa chuột cũng có thể yy được, quả thực là quá đáng thươn..."
Thu Vô Tế yếu ớt nói: "Manh Manh mình cảm thấy cậu đắc tội người ta rồi."
Chu Manh Manh: "?"
"Khụ.Thu Vô Tế nói: " Những thứ này đều là cậu bảo mua đó."
"Cho nên nói cậu không nằm bắt được đâu, mình nói cậu liên mua, cũng không thèm nghĩ." Chu Manh Manh đau xót nói: "Vẫn may cậu vẫn luôn ở trong nhà, anh ấy ngược lại không có cơ hội lén lút. Thế nhưng nếu cậu phải đi công tác hoặc là về quê gì đó, cậu nói xem ở bên ngoài ngộ nhỡ có một tiểu tặc yêu kiền quyến rũ, anh ấy còn chịu được không?”
Thu Vô Tế bắt đâu ánh mắt đăm đăm.
Mình thật sự sắp về quê a.
"Cho nên!" Chu Manh Manh võ vào máy ép hoa quả bên cạnh nói: "Bản quân sư cho rằng, bệ hạ cần không phải là máy ép nước, mà là người ép nước." Bữa cơm này Thu Vô Tế ăn không thấy ngon, đôi mắt không ngừng nhìn chằm chằm Sở Qua.
Sở Qua không hiểu ra sao, cho rằng Thu Vô Tế đang khảo nghiệm mình liệu có bị Manh Manh quyến rũ không, liền ngồi ăn nghiêm chỉnh, cả bữa cơm ngay cả một câu cũng không nói với Manh Manh.
Chu Manh Manh ngược lại rất hứng thú nhìn dáng vẻ của cặp tình nhân này, cảm thấy rất buồn cười.
Một người hai mươi tám tuổi, một người hai mươi lăm tuổi, lừa gạt hai người đều có thiể khiến Chu Manh Manh nghĩ đến chuyện vườn trường, thời thanh xuân tươi đẹp đó, ngọt ngào ngây ngô, ấm áp dễ chịu.
Ở thế giới này cũng quá khó khăn rồi. Cô biết rất rõ nên cũng không quấy rầy nhiều, ăn xong bữa trưa liền dứt khoát cáo từ rời đi, cho đôi trẻ đáng yêu này chút không gian.
Thu Vô Tế cũng không khách sáo giữ lại, không trực tiếp đuổi cô đi là may rồi... mời người này đến ăn cơm, ăn đến †âm thần không yên, còn không bằng mời mẹ chồng.
Nàng tiền Chu Manh Manh ra cửa, rồi lặng lẽ đi vào bếp rửa bát.
Sau người có một vòng tay rắn chắc ôm lấy, Thu Vô Tế cứng ngắc, không vô thức động tay như lần đầu tiên nữa, lặng lẽ để hắn ôm.
Bạn trai bạn gái.
Thực ra Thu Vô Tế rất thích tư thế này, có thể cảm thấy sự yêu thích và quyến luyến từ đáy lòng của Sở Qua.
Sở Qua vẫn kê cằm vào vai nàng, ôn nhu nói: "Thế nào, luôn cảm thấy hôm nay em có chút tâm sự."
"Không có." Thu Vô Tế tìm lý do: "Nằm cùng giường với bạn trai, là xung kích quá lớn đối với bản toạ không đúng sao, buồn nôn chết người, cả ngay đần độn."
"Đến mức ấy à... : Sở Qua thở dài, ôn nhu nói: "Em lo lắng cái này à, tối nay vẫn cứ ngủ rồi trở về là được. . . vốn dĩ là để ứng phó với mẹ thôi."
Thu Vô Tế quả thực định tối nay sẽ ngủ rồi trở về, nhưng nghe hắn chủ động nói như vậy, ngược lại có chút khó chịu, ngươi không giữ lại một chút à.
Lại nghe thấy Sở Qua nói tiếp: "Bờ vai của Sở Qua là chuẩn bị cho Thu Vô Tế, bất cứ lúc nào cũng đợi em đến gối đầu."
Một chút khó chịu của Thu Vô Tế cũng lập tức biến mất, hừ hừ nói: "Vậy ngươi đợi đó, ai thích gối đầu, nghĩ nhiều rồi"
Sở Qua cũng không cho là ngang ngược, rất là tự nhiên hôn vào gò má nàng, tiếp tục ôm nàng.
Thu Vô Tế cảm thấy ấm áp, không muốn động, chỉ muốn giống như chú mèo con dựa vào người hắn, ngay cả sức lực để rửa bát cũng lười không muốn động.
Mặt trời buổi trưa xuyên qua cửa sổ chiếu vào bồn rửa bát, Thu Vô Tế chán ghét nheo mắt, hơi quay đầu, dựa vào lòng hắn.
Sở Qua dường như nhận được ám thị gì đó, lại tiếp tục cúi đầu xuống, thử khẽ chạm vào môi nàng.
Thu Vô Tế động động hàng mị, nhắm mắt lại. Trong phòng bếp tràn đây ánh nắng, mọi âm thanh đều như yên tĩnh lại, khắp nơi yên ắng. Chỉ có đôi nam nữ lặng lẽ hôn nhau, cùng tiếng thở dốc khe khẽ.