Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 287 - Chương 287: Hai Chú Heo Con (1)

Chương 287: Hai chú heo con (1) Chương 287: Hai chú heo con (1)Chương 287: Hai chú heo con (1)

Hai người hôn nhau cũng không phải là lần đầu tiên, Thu Vô Tế thậm chí còn chủ động hôn lại hắn.

Nhưng không biết có phải là do tác dụng tâm lý hay không, Thu Vô Tế cảm thấy nụ hôn lần này rất thoải mái.

So với lần đầu căng thẳng và cứng ngắc đó thì lần này thoải mái hơn nhiều, cũng thoải mái hơn lần sau mình nhịn không được mà hôn hẳn đó.

Buổi chiều ấm áp, lười biếng uể oải dựa vào lồng ngực hắn, hắn cúi đầu hôn nồng nhiệt, nàng uyển chuyển phối hợp. Ôn nhu uể oải, men say của lười biếng, cái gì cũng không cần nghĩ, cái gì cũng không cần làm, chỉ đang cảm nhận tình yêu của hắn, chỉ đang nếm thử hương thơm ngọt ngào của nàng. Đầu óc trống rỗng, có dòng điện tê tê khẽ chạy qua, có chút rung động từ trái tim.

Hai người đều có một loại suy nghĩ muốn tiến sâu hơn một chút, lại có chút ngu ngốc không biết làm cách nào. Sở Qua thử nhốt lại, Thu Vô Tế lại buông lỏng hàm răng...

Sau đó Sở Qua hơi đau, hừ một tiếng, cả bầu không khí biến mất gân như không còn.

Hai người đều mở to mắt, thần sắc cũng có chút xấu hổ nhưng cũng có chút buồn cười, Sở Qua giống như chú cún con lười biếng vẫn còn đang nghĩ đến chuyện gì đó, Thu Vô Tế lại cúi đầu đẩy hắn ra nói: "Được rồi... cũng đủ rồi, bát còn chưa rửa đâu."

"Rửa bát là chuyện lớn sao?”

"Đi ra đi ra... như vậy đủ rồi nha! A. . a...a"

Bờ môi một lần nữa bị chặn, lần này lại không nhu mì như lần trước, Sở Qua hôn vô cùng mạnh mẽ, cười nói: "Để anh rửa."

Thu Vô Tế cũng không cố chấp, trái tim loạn nhịp đi ra ngoài."

Lúc bị hắn hôn, luôn cảm thấy mình rất tức giận, một chút cũng không phù hợp với phong thái của bản toạ. Lần sau chắc là vẫn phải học lần trước, phải để bản toạ làm mới đúng...

Thế nhưng Manh Manh nói hình như cũng đúng, như vậy có phải là trêu chọc hắn bốc hoả vượng lên, mà không chịu đi dập.

Loại chuyện này sao lại phiền phức như vậy chứ.

Thu Vô Tế tức giận ôm gối ôm heo con, ngồi ở trên ghế salon xem tivi. Đôi nam nữ trong phim cũng đang hôn nhau, bọn họ hôn nhau đến mức một chút cũng không đẹp.

Không đẹp bằng bọn ta.

Không lâu sau, Sở Qua nhanh chóng xử lý xong chỗ bát đũa rồi đi ra, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Thu Vô Tế.

Thu Vô Tế dịch xa nửa thước.

Thu Vô Tế tức giận nhìn.

Sở Qua đưa tay ra ôm lấy bờ vai nàng.

Thu Vô Tế bĩu môi, dựa vào vai hẳn xem phim.

Sau khi im lặng một hồi, Thu Vô Tế cuối cùng cũng lười biếng phá vỡ sự im lặng: "Viết được bao nhiêu chữ rồi?"

Sở Qua dở khóc dở cười nói: "Trong nhóm đều không giục gấp như em."

"Bởi vì vẫn luôn cảm thấy ngươi cũng không có bận việc lớn gì."

"Em chính là việc lớn của anh."

"Bớt cái trò này đi": Thu Vô Tế nói: "Sách này không chỉ là nguồn thu nhập của chúng ta, ngươi biết nó có ý nghĩa quan trọng hơn mà. Bằng không tưởng ta thích giục ngươi năm lần bảy lượt như Vậy sao."

"Yên tâm." Sở Qua mỉm cười nói: "Anh gõ chữ bây giờ có thể phân tâm nhị dụng, giống như tối qua, em cảm thấy anh đang vượt giới xem trực tiếp, giống như lãng phí rất nhiều thời gian, thực ra toàn bộ quá trình đêu đang gõ chữ, sáng nay gửi bản thảo viết sẵn từ hôm trước. Sáng sớm mẹ dạy anh xong, anh vừa rèn luyện vừa gõ chữ, lúc em và Manh Manh đến cũng ra được chương thứ hai rồi, lúc nấu cơm lại gõ được nửa chương..."

Gõ chữ như vậy Thu Vô Tế thật có chút hâm mộ: "Như vậy hiệu suất... một chút cũng không mắc sao?"

"Mắc á, lúc trước từng có giai đoạn đó, bây giờ triển khai không phải hiệu suất, còn có thể mắc mãi sao?"

Thu Vô Tế muốn nói ta cứ mắc mãi, viết một chương cũng mất cả ngày.

Ta vẫn là có sẵn chuyện xưa rồi, chân khí nhân.

Quả nhiên nghe Sở Qua nói: "Gần đây trong nhóm không có ai mắng anh ngắn nhỏ nữa, ngược lại vẫn luôn giục 'chính văn, chương mới của em lúc nào ra được."

"Cái đó.." Ánh mắt Thu Vô Tế di chuyển: "Đợi lát, xem xong bộ phim này thì viết, đêm nay cố gắng..."

Sở Qua nói: "Em tìm biên tập hỏi một chút, sau này cái đó làm thành phúc lợi ngoại truyện khi mua toàn bộ được không."

Thu Vô Tế sửng sốt: "Không cần thiết đâu."

Sở Qua gạt gạt mũi nàng: "Đó cũng là tâm huyết của em."

Thu Vô Tế lười biếng dựa vào vai hắn không nói gì, trong lòng cảm thấy ngọt ngào.

Hắn để ý cái này, sức lao động của mình đúng không/

Hai người lặng yên mười mấy giây xem tivi, cảm thấy một chút cũng không hay, Thu Vô Tế cuối cùng không muốn xem nữa, lại lười biếng mở miệng: "Năng lực không gian của ngươi, nói là học hai cái đúng không? Một cái chính là thuật ẩn thân ở dưới lầu đó hả?"

"Đúng vậy." Sở Qua có chút mất mặt nói: "Vốn dĩ cho rằng ẩn thân tương đối cao cấp rồi, bây giờ pháp lực của em cạn kiệt không chắc có thể phát hiện, kết quả vẫn không giấu được em..."
Bình Luận (0)
Comment