Chương 315: Thiên địa bất nhân q)
Chương 315: Thiên địa bất nhân q)Chương 315: Thiên địa bất nhân q)
Một đám đại hãn bao vây, ngọn lửa nhỏ đương nhiên bị bắt rồi.
Thực ra vốn dĩ còn có thể giãy giụa một chút, hẳn phát hiện thực lực của Thu Vô Tế cũng không cao như trong tưởng tượng, thiên đạo phụ thần càng là một thân đấu pháp lộn xộn kỳ quái, những người khác của Hắc Phòng dứt khoát không biết về sự ảo diệu của nguyên thần.
Đặc biệt là thực lực của Thu Vô Tế hình như không dùng ra được pháp môn giam cầm nguyên thần có sẵn ở thế giới trong sách, căn bản không cưỡng ép được nguyên thần, ngăn cản hắn cũng không bắt được.
Mà những người khác thì căn bản không đủ năng lực để phá huỷ nguyên thân của một tu sĩ Độ Kiếp Kỳ, cho dù hắn có yếu ớt hơn nữa.
Thật sự muốn chạy hình như vẫn có chút cơ hội...
Kết quả hắn nhìn thấy thiên đạo phụ thân dung dung móc ra một viên trân châu.
Ký Hồn Châu của hắn.
Trân châu đó là nơi ký gửi nguyên thần của hắn sau khi thân thể bị phá huỷ, về lý luận mà nói thì tương đương với thân thể tạm thời, trước mắt là nơi duy nhất có thể dung nạp giam cầm bản thân hắn.
Thế giới này lấy đâu ra Ký Hồn Châu, hoàn toàn là chơi xấu ăn gian.
Nhìn từ một góc độ khác, đây chẳng qua chỉ là tấm lưới vận mệnh của thiên đạo, không có chỗ để trốn? Chỉ là cụ thể hoá mà thôi.
Ngọn lửa nhỏ cuối cùng không gánh được vòng vây của đám người này, bị Thu Vô Tế bắt sống nhét vào trong trân châu, lại thêm một tâng phong ấn nữa. Người ở ngoài nhìn vào, rất ăn khớp với lời Sở Qua nói: 'Lục Oa luyện dị năng hoả diệm, hoả linh mất khống chế chạy trốn.
Thoạt nhìn ngọn lửa này là loại dị năng triệu hoán, có điểm linh tính, bị bắt còn cho người ta một loại cảm giác rất không phục.
Chung Dật hoàn toàn không biết ngọn lửa nhỏ có linh tính này đã đi theo mình dầm mưa cả một đêm rồi đến đây, rất là kinh thán nói với Thu Vô Tế: "Cô có thể ẩn thân, lại có thể gọi hoả diệm, xem ra trên đời này thật sự tồn tại người dị năng song trọng, tư duy trước đây của mọi người xem ra sắp thay đổi rồi." Thu Vô Tế không trả lời.
Viêm Thiên Liệt trong hạt trân châu chỉ muốn dựng thẳng ngón giữa lên.
Dị năng song trọng cái mẹ gì! Có biết bổn toạ vốn là có thể day ngươi bao nhiêu thứ không, giúp ngươi hô hoán một giới, còn chưa bắt đầu đã bị người ta bắt lại rồi, nha hoàn ngươi không biết, còn nghiên cứu thành dị năng triệu hoán hoả miêu.
"A Sở Đại, ngọn lửa đó của các cậu thật thú vị, nó ở trong viên trân châu hình như là tư thế ngồi xếp bằng, còn tức giận khoanh tay." Phan Đạt kéo đến ghé sát khuôn mặt béo ú vào quan sát viên trân châu: "Ngọn lửa nhỏ thật đáng yêu."
Viêm Thiên Liệt buông tay ra.
Vạn Tử Tuấn: "Ui a nó còn rất phản nghịch."
Sở Qua cuối cùng vò đầu, không biết là loại tâm thái gì, hắn lại không muốn Viêm Thiên Liệt chịu nhục.
Hắn ra hiệu cho Thu Vô Tế cất trân châu đi, ôm quyền hành lễ với người của Nhà Đen, nói: 'Cảm ơn mọi người giúp đỡ, hôm khác sẽ mời mọi người ăn cơm."
"Này này, đã nói là viết ngoại truyện rồi đấy nhé." Phan Đạt nói: "Không viết Thu Thu Ngoại Truyện, cậu viết Viêm Thiên Thiên cũng được."
Sở Qua cuối cùng đành thở dài nói: "Nói giỡn thôi... như vậy, trở về thêm một chương Thu Thu Tự Truyện có được không?"
Phan Đạt, Vạn Tử Tuấn vui mừng nói: "Sớm ra chương mới chính văn nữa."
Không ai nhìn thấy khoé miệng của Thu Vô Tế giật giật dưới lớp mặt nạ, thật sự muốn nói với mọi người tác giả này chó đến mức nào, tự truyện đó là do ta sớm viết xong rồi vẫn chưa upload đấy..........
Đôi tình nhân trẻ từ biệt người của Nhà Đen, đội mưa lớn trở về nhà, ngơ ngác nhìn nhau mấy giây, đều rõ ràng nhìn ra được dáng vẻ thở dài của đối phương.
Cho rằng "nam phản phái chạy ra ngoài rồi" vô cùng phiền phức, chỉ qua một đêm đã thành công bắt về rồi, thuận lợi đến mức khiến bản thân hai người đều cảm thấy may mắn.
Sở Qua thở dài, có chút kinh hồn bất định ngồi trên sô pha nói: "Thật là doạ chết anh rồi... chỉ sợ xảy ra chuyện, còn cố ý gia cố thêm, kết quả vẫn ra rồi... may mà hắn còn chưa kịp làm gì cả..."
Trong viên trân châu truyền đến tiếng chửi mắng: "Ngươi gia cố cái mẹ nhà ngươi! Nếu không phải là ngươi gia cố, lão tử đã sớm trở về rồi."
Sở Qua: "...
Thu Vô Tế: "..."
"Tặc lão thiên ta định mệnh nhà ngươi..." Còn chưa dứt lời, Thu Vô Tế điểm vào hạt châu, linh hồn rung động, ép tiếng mắng chửi của Viêm Thiên Liệt quay về.
Thu Vô Tế cầm hạt châu ngồi xuống bên cạnh Sở Qua, hai người cùng nhìn Viêm Thiên Liệt đang nổi trận lôi đinh nhưng lại không thể làm gì bên trong.
Sở Qua thần sắc cổ quái nhìn một hồi, vẫn là lắc đầu nói: "Gia cố vừa đẹp."
Viêm Thiên Liệt: "?"
"Nếu như ngươi trở về, vậy thì chính là biết tình hình của thế giới này rồi trở về, Viêm Thiên Liệt lúc đó đã không phải là Viêm Thiên Liệt trong sách rồi, có thể †ạo thành những điều ngoài ý muốn càng là điều không phải ta có thể tưởng tượng được."
Viêm Thiên Liệt tức giận nói: "Vậy nữ nhân này không phải có thể sao? Thiên đạo chẳng lẽ không nên đối xử như nhau sao?"
Sở Qua hôn vào má Thu Vô Tế một cái, giống như đang nói hai bọn ta ai cùng ai.
Viêm Thiên Liệt một bụng lời mắc lại ở cổ, cũng không biết làm thế nào để nôn ra.
Thu Vô Tế cũng tức giận đẩy Sở Qua một cái, dường như ở trước mặt kình địch ân ân ái ái cũng khiến toàn thân nàng không tự nhiên, trên thực tế từ sau khi bắt được Viêm Thiên Liệt nàng bắt đầu không nói chuyện rồi.
Đây thật sự là cảm giác ăn gian bị đối thủ bắt được tại chỗ, Thu Vô Tế cảm thấy trên mặt mình vẫn luôn nóng hổi.
Quả nhiên câu sau của Viêm Thiên Liệt chính là cười lạnh: "Thu Vô Tế nổi tiếng thanh cao, khà khà, bổn toạ được mở mang kiến thức rồi."