Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 316 - Chương 316: Thiên Địa Bất Nhân (2)

Chương 316: Thiên địa bất nhân (2) Chương 316: Thiên địa bất nhân (2)Chương 316: Thiên địa bất nhân (2)

Thu Vô Tế tức giận muốn chặn miệng hắn lại. Biết ngay là Viêm Thiên Liệt sẽ nói năng lung tung mà, làm giống như mình bán thân đổi lấy sự hỗ trợ ý, thực ra căn bản không phải là như vậy... thế nhưng nàng lại cảm thấy trăm cái miệng cũng không giải thích được, bất kỳ ai cũng có thể nghĩ như vậy, làm sao giải thích được? Không có cách nào giải thích, ngươi nói bọn ta thật lòng yêu nhau, ngoại trừ gây cười ra còn có kết quả gì?

Sở Qua bỗng nhiên lại nằm lấy tay nàng, khẽ lắc đầu, tỏ ý bảo nàn không cần đối phó với Viêm Thiên Liệt.

Thu Vô Tế sửng sốt, quay đầu không nói. Đều là anh, ở trước mặt hắn hôn hít cái gì.

Lại nghe thấy Sở Qua chậm rãi nói: "Viêm Thiên Liệt, thông minh như ngươi, chắc là đã đoán ra được tình hình gì rồi... không sai, thế giới mà các ngươi sống, thạm chí chuyện cũ mà các ngươi từng trải qua, đều là sách ta viết. Ngươi có thể cảm thấy trận quyết chiến giữa Thu Thu và ngươi có gian dối hiềm nghỉ, ta có thể nói cho ngươi biết, hoàn toàn ngược lại, nếu không phải bởi vì cô ấy xem câu chuyện dẫn tới phán đoán sai, ngươi sẽ thu càng dứt khoát nhanh gọn hơn."

Viêm Thiên Liệt cười lạnh, hiển nhiên không tin.

Sở Qua thản nhiên nói: "Có phải là cảm thấy ngươi có bạch viêm vượt ra khỏi kế hoạch ban đầu không? Thế nhưng cô ấy cũng có Phiên Thiên Ấn vượt ra khỏi dự tính của ngươi. Bạch viêm của ngươi cũng không giành được kết quả quyết định thẳng bại, mà hậu thủ của cô ấy cũng chưa phát, người thu chắc chắn là ngươi. Ngược lại là ta hấp túc nhúng tay vào, lãng phí sự chuẩn bị của cô ấy."

Viêm Thiên Liệt sửng sốt, thu lại nụ cười lạnh, thản nhiên nói: "Ngươi bình tĩnh như vậy, là cảm thấy tình tiết chắc chắn không thể nào thoát khỏi thắng bại ngươi đã định phải không?”

"Không sao... cho đến hiện tại, ta có tự tin này."

Viêm Thiên Liệt cười lạnh nói: "Vậy †a chạy ra rồi, tình tiết của ngươi đã thoát cương chưa? Dựa vào cái gì mà có tự tin này."

"Nguồn gốc mà ta tự tin, là ngươi ra ngoài rồi, ta liền biết rồi, mà chỗ ngươi đi, không thể nào thoát khỏi sự truy tìm của ta" Sở Qua chậm rãi nói: "Viêm Thiên Liệt, ngươi vừa mới ra, chuyện gì cũng chưa làm đã bị bắt lại.. chẳng phải ngươi vẫn ở trong vận mệnh sao, không có cách nào chạy trốn được?"

Thần sắc của Viêm Thiên Liệt dần dân nghiêm túc: "Nếu như ta vừa ra đã giết người thì sao?”

"Bởi vì tính cách... chỉ cần ngươi vẫn là Viêm Thiên Liệt trong thiết lập của ta, trước khi không hiểu rõ về tình hình của thế giới này, chắc chắn sẽ không vọng động. Ngươi vẫn là ngươi dưới ngòi bút của ta, vận mệnh vẫn ở đó, cho dù lại một lần nữa, kết cục e rằng cũng sẽ không có bất kỳ thay đổi nào."

Viêm Thiên Liệt cuối cùng không trả lời.

Hắn liếc nhìn Thu Vô Tế, Thu Vô Tế đang ngồi một bên xuất thần, cảm giác đó có chút u buồn, cũng không có niềm vui khi bắt được đối thủ.

Có lẽ câu này của Sở Qua cũng đâm Vào trái tim nàng.

Đây chính là vấn đề mà mọi người vẫn luôn tìm kiếm.

Hắn bỗng nhiên hỏi một câu: "Vừa rồi những người vây bắt sỉ nhục ta, vì sao ngươi lại rất nhanh đã thu ta lại?"

Sở Qua nói: "Ta nói ngươi có tin không?"

Viêm Thiên Liệt nói: "Thiên đạo nguyện ý lừa, bổn toạ nguyện ý tin."

Sở Qua thở dài nói: "Viêm Thiên Liệt trong lòn ta là hào hùng cái thế, liều lĩnh bề nghẽ, ý chí kiên định. Tuy rằng là phản pahsi, thua cũng có tôn nghiêm, hắn không nên bị người ta vây quanh chỉ chỉ trỏ trỏ."

Viêm Thiên Liệt ngạc nhiên, ngọn lửa nhỏ cũng có chút lắc lư.

Sở Qua lẩm bẩm nói: "Ngươi tin không... ta đối với mỗi một người các ngươi, bao gồm cả phản phái, đều có cảm tình... mỗi một người dưới ngòi bút của ta, bắt đầu từ khi thiết lập, đến mỗi một câu lời thoại, đến tình cảnh kết thúc, trút xuống tâm huyết biết bao ngày đêm của ta... bọn họ là người có nhân cách. Mọi người có thể mắng Viêm Thiên Liệt khát máu hung tàn, thế nhưng không thể sỉ nhục Viêm Thiên Liệt, đó gân như tương đương với việc sỉ nhục bản thân ta"

Thu Vô Tế quay đầu nhìn hắn, nỗi u buồn trong mắt cũng dân tán đi, hoá thành ôn nhu.

Chính là hắn như vậy, bắt sống mình.

Viêm Thiên Liệt hiển nhiên cũng có chút cảm giác chấn động, nhất thời không nói gì.

Người là đồ để, Sở Qua hiển nhiên không cần thiết phải lừa hắn, lời này quả thực là xuất phát từ chân tâm.

Mơ hồ cũng có thể hiểu rõ, vì sao Viêm Thiên Liệt lại nói chuyện yêu đương với người này, hình như cũng không phải là quá khó để lý giải.

Sở Qua tiếp nói: "Trước kia ta cũng từng nói Thu Thu rồi, tất cả người các ngươi muốn giãy giụa, trong lòng ta đều hiểu. Lần này Thu Thu tự ý phi thăng, không thương lượng với ta, trong lòng ta cũng có chút không vui, cũng từng nói... thế nhưng ta vẫn là ủng hộ lý giải, bởi vì suy bụng ta ra bụng người, đổi lại là ta cũng sẽ có ý muốn thoát khỏi vận mệnh bị người khác định trước, có bao nhiêu kịch liệt, bao nhiêu nóng vội cũng không có gì lạ. Viêm Thiên Liệt cuối cùng nói: "Lẽ nào ngươi còn vui vẻ giúp ta thoát ra?"

Sở Qua lắc đầu nói: "Không được."

"Cho nên ngươi nói chẳng phải phí lời sao?"

"Chỉ là bởi vì, ngươi thật sự là phản phái." Sở Qua rất nghiêm túc nhìn ngọn lửa nhỏ trong viên trân châu, nói: "Ta không thể chính tay chế tạo ra một ác ma làm hại nhân gian được... ta thà giết ngươi, sau đó điều chỉnh đại cương sau này của ta, từ trong sách ra ngoài sách, không còn Viêm Thiên Liệt nữa."

Viêm Thiên Liệt nhìn hắn một hồi, bỗng nhiên nói: "Những lời ngươi nói lúc nãy, ta nghe ra được sự thật lòng, được thiên đạo xem trọng, bổn toạ rất thụ lạc. Thế nhưng câu này, lại ẩn chứa một chút giả dối."

Sở Qua sửng sốt: "Sao lại nói vậy? †a muốn giết ngươi còn là giả sao?"

Viêm Thiên Liệt ung dung nói: "Bởi vì ta là kẻ ác, cho nên muốn giết ta... nếu như chạy ra ngoài là Tạ Cửu Tiêu của Vân Tiêu Thành, hạo nhiên quân tử, một thân chính khí, ngươi sẽ thế nào? Cũng giống như Thu Vô Tế, mặc hắn thăm dò, mặc hắn thoát ra ư?"

Đồng tử của Sở Qua khẽ co lại.

Hắn phát hiện lời này hắn lại không thể nào trả lời được.

Bởi vì hắn thật sự không muốn.

Đừng nói Tạ Cửu Tiêu, ngay cả Sở Thiên Ca... hắn cũng không muốn.

Viêm Thiên Liệt cười ha ha nói: "Cho nên có liên quan gì đến nhân nghĩa? Thiên địa bất nhân, coi vạn vật là chó cỏ. Thật không lừa ta."
Bình Luận (0)
Comment